Trạng thái :  
Tham gia : Sep 2010
Bài gửi : 5
Tên thật: Lãng tử
Đến từ: Tiếu ngạo giang hồ
Sở thích: Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu
Nghề nghiệp: Hành hiệp trượng nghĩa
Cảm ơn 7
Được cảm ơn 22 lần
trong 5 bài viết
Không hiểu vì sao mà mỗi khi trời mưa lại làm cho những nỗi nhớ trỗi dậy không nguôi? Phải chăng vì hơi lạnh nhắc ta nhớ đến "hơi ấm trao em tuổi thơ ngây"? Hay vì hạt mưa cũng giống như những giọt nước mắt mà em khóc chiều xưa? Có lẽ vì trời mưa làm cho ta ngại ra đường, chỉ thích ngồi nhấm nháp ly cà phê sữa, nghe chút nhạc nhạc Ngô-Trịnh, ngắm đường phố ướt sũng trong mưa, ngắm... "từng đôi uyên ương bên nhau tròn xoe chiếc ô trên đầu", rồi đâu đó có một người con gái trú mưa, với tay ra đùa nghịch với những hạt nước mắt của trời đổ xuống từ trên mái hiên nhà ai... Tất cả mang đến cho ta một sự hoài niệm ngọt ngào pha lẫn đắng cay...