+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 1/3 123 cuốicuối
Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 23

Chủ đề: Truyện cực ngắn - cực hay

  1. #1
    Đầy tớ vô dụng
    allihavetogive's Avatar
    Trạng thái :   allihavetogive đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 1,036
    Tên thật:
    Giuse Phạm Đăng Vinh
    Đến từ: Gx Hàng Xanh
    Sở thích: Cafe-8-Online
    Nghề nghiệp: Bảo trì
    Cảm ơn
    5,276
    Được cảm ơn 7,494 lần
    trong 952 bài viết

    Truyện cực ngắn - cực hay

    Có một nhà văn lớn từng nói : "Tôi viết dài vì không có thời gian để viết ngắn". Nghe có vẻ nghịch lý, nhưng theo allihavetogive thấy quả thật để viết một câu chuyện có đầy đủ bố cục, ý tứ, mang đậm tính nhân văn và tính nghệ thuật mà chỉ gói gọn trong 100 chữ thì quả là một việc hết sức khó khăn; thiết nghĩ các tác giả phải bỏ ra rất nhiều thời gian để lựa chọn, trau chuốt từng chữ từng lời.

    Hiện nay những người trẻ chúng ta luôn phải chạy đua với thời gian để làm việc, học tập, rèn luyện, giao tiếp, thư giãn... thì một món ăn tinh thần được gói gọn trong 100 chữ thật là lý tưởng. Chính vì vậy allihavetogive mở topic này, mến tặng các bạn một số truyện cực ngắn allihavetogive sưu tầm được. Những truyện cực ngắn này đôi khi mang lại cảm xúc rất bao la, nhưng lại mất rất ít thời gian để đọc.

    Cũng mong các bạn có thể sưu tầm thêm, hoặc giả có khả năng thì viết thêm vài tác phẩm để chúng ta cùng thư giãn, ngẫm nghĩ trong những lúc thời gian hạn hẹp.

    Thân mến!

    Topic này allihavetogive share tháng 3/2009
    trên gieomamtinyeu, nick langtuhoanghon
    Thấy hay và ý nghĩa, nay allihavetogive post lại ở đây để mọi người đọc và ngẫm nghĩ

    Lưu ý: Các bạn không nên đọc một mạch từ đầu đến cuối topic, hãy kéo chuột lướt qua những câu chuyện, dừng lại với một cái tựa đề mình thích, đọc thật chậm và để con tim mình cảm nhận cái tình, cái ý của truyện. Hôm sau lại đọc tiếp truyện khác. Đọc như vậy các bạn sẽ cảm nhận được cái hay, cái đẹp của thể loại truyện cực ngắn này. Đọc nhanh nhiều truyện một lúc, chúng ta sẽ đi từ cảm xúc này qua cảm xúc khác, sẽ loạn ý, khi đọc hết rồi chúng ta lại quên ngay thôi. Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện thật thú vị!
    __________________________________________________ _________________

    Bạn
    Nguyên Vũ

    Năm cuối. Được đăng đôi bài trên báo, tôi đâm tự phụ. Bạn bè chung chỗ trọ rủ dạy thêm, tôi lắc đầu. Phụ quán cà phê, bĩu môi. Chạy xe ôm, không bao giờ.

    Ra trường. Thời gian thử việc bài được bài mất, nhuận bút chẳng là bao. Thói quen phung phí nên dây nợ dây nần.

    Hôm qua, đành muối mặt khất nợ tiền trọ, bà chủ cười:

    - Tụi nó đóng luôn cho em rồi.

    Chao ôi! Những đồng tiền bạn tôi chạy xe ôm.



    Ước mơ
    Phương Anh


    Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
    - Nếu cô trúng số, con chịu cô mua cho con cái gì?
    Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
    - Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền không bị trễ học nữa.
    Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
    - Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
    Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...




    Cảnh ngộ
    Phạm Thị Kim Anh


    - Chú ơi, mua vé số dùm con đi chú. Làm ơn mua giúp con một vé đi chú.
    - Đưa coi.
    - Anh ơi, mua tặng chị một hoa hồng đi anh.
    Người đàn ông nhìn tấm vé số rồi nhìn cô bạn gái của mình. Người đàn ông chọn hoa hồng.
    Đêm thành phố nhộn nhạo những ánh đèn xanh đỏ. Thằng bé bán vé số lủi thủi bước đi, vai nó run lên không biết vì lạnh hay vì căm ghét con bé bán hoa. Nó đâu biết rằng con bé bán hoa ấy cũng có một đứa em bán vé số và một người cha đang hấp hối.


    Mùa thi
    Võ Thành An


    Ngày tôi thi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số, chờ tôi ngoài trường thi cả buổi, cốt để hỏi:
    - Con làm bài tốt không?
    Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:
    - Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.
    Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:
    - Ba con có đến không?
    Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo:
    - Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu


    Khoảng cách
    Nắng Mai

    Xưa nó chơi rất thân với một đám bạn, đi đâu cũng cả đám kéo nhau đi. Ngày nó rời Việt Nam, bạn bè đi tiễn thật đầy đủ. Lúc đó nó thật cảm động, tự hứa hễ có dịp sẽ lập tức về Việt Nam thăm lại bạn bè.

    Sang đến Mỹ nó vẫn liên lạc với bạn bè qua thư từ. Tình bạn có vẻ vẫn nguyên vẹn như ngày nào mặc dù thư từ không đều đặn. Ngày về Việt Nam, tuy nó và các bạn đều vui nhưng cách nói chuyện và suy nghĩ của nó không còn hợp với các bạn nữa. Cuộc gặp mặt đôi lúc trở nên ngượng ngập. Đã có khoảng cách giữa nó và các bạn.
    Bây giờ ngồi đây mà nó vẫn còn cảm thấy buồn vì từ dạo đó tình bạn mới thật sự cách xa



    -------------------------
    Khoảng cách
    - sưu tầm -



    Anh lớn hơn nàng già con giáp. Sợ cảnh chồng già vợ trẻ sau này, anh dằn lòng nói lời chia tay. Nàng nước mắt lưng tròng.

    Ba năm sau, nàng cũng lên xe hoa. Chồng nàng bằng tuổi anh.

    - Sao ngày xưa em không giữ anh lại? Giọng anh đầy tiếc nuối và trách móc.

    Nàng nhìn anh trân trối:

    - Cứ nghĩ anh không muốn cưới em...



    Tỉnh ngộ
    Nắng Mai



    Tôi quen em qua sự giới thiệu của người khác. Nghe cách nói chuyện, tôi biết em là người con gái Việt Nam ngoan. Nhưng ngày qua ngày, tôi thấy em cố chấp và kiêu căng quá. Lúc nào em cũng nói người chung quanh em phải làm như thế này thế nọ. Bạn bè đôi khi ráng phân tích những cái sai của em nhưng em vẫn một mực cho rằng mình đúng. Lâu dần ai ai cũng chán không muốn tranh luận với em nữa.

    Ngày hôm nay em nói chuyện với tôi. Giọng em sũng nước mắt vì chỉ trong một tháng từ khi em đi làm, em đã gặp sự chống đối của các bạn đồng nghiệp rồi. Ai cũng chỉ trích sự kiêu căng của em. Kết quả là em mất chỗ làm. Em phải trả cái giá quá đắt cho tính ngang bướng của mình. Nhưng điều đáng mừng là em đã nhận ra được cái sai của em. Tôi hy vọng qua lần vấp ngã này, em sẽ vào đời một cách đúng đắn và trưởng thành hơn.




    Quà quê
    Nguyễn Thị Huệ

    Đã lâu nó mới có dịp về quê, nơi anh hai gắn bó cả thời thơ ấu. Ngày cuối cùng, bà con xúm xít tiễn nó bằng một bao to nặng trĩu: đậu phộng, dừa già ngào đường, bánh tráng. Nó nghĩ:
    - Trời, anh hai giờ đâu có thiếu món gì, nói chi mấy thứ này.
    Nghĩ vậy nên nó tính bỏ lại ở bến xe.
    Anh hai đón nó, mắt sáng lên khi thấy những món thuở nhỏ anh mê thích. Nó giật mình:
    - Suýt nữa mình đã vứt niềm vui của anh ở dọc đường.



    Thành phố
    Cỏ May

    Năm thứ nhất, nàng từ dưới quê lên thành phố trọ học. Cả khu nhà trọ sinh viên chẳng ai có xe máy, nàng vui vẻ đi xe đạp, quần áo giản dị và chơi với đám bạn đồng hội đồng thuyền.

    Năm thứ hai, nàng là người đầu tiên có xe máy, ăn bận thật mode, nhưng dẫu chưa tốt nghiệp, nàng đã không còn là sinh viên, cũng không còn là nàng nữa. Đám bạn sinh viên giờ nàng chẳng chơi với ai, cũng chẳng ai chơi với nàng.

    Nàng đã bị thành phố làm cho thay đổi.


    .










    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:

    Thay đổi nội dung bởi: allihavetogive, 14-08-2010 lúc 11:07 PM

  2. 11 thành viên đã cảm ơn allihavetogive vì bài viết này:

    Hà Khiết Linh (23-04-2011),hmb_nxt (26-03-2011),J love Y (12-02-2012),JB. Sĩ Trọng (18-09-2011),Lan Anh (15-03-2011),Pere Joseph (26-03-2011),Phù thủy nhỏ (25-03-2011),Phù Vân (22-10-2011),Teresa Bông Hoa Nhỏ (12-07-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013),tho ngoc (14-05-2011)

  3. #2
    Đầy tớ vô dụng
    allihavetogive's Avatar
    Trạng thái :   allihavetogive đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 1,036
    Tên thật:
    Giuse Phạm Đăng Vinh
    Đến từ: Gx Hàng Xanh
    Sở thích: Cafe-8-Online
    Nghề nghiệp: Bảo trì
    Cảm ơn
    5,276
    Được cảm ơn 7,494 lần
    trong 952 bài viết
    Viết cho cha
    Minh Tú


    Con xin tiền đóng học phí học thêm Anh văn. Cha nói để cha tính. Mấy ngày sau cha mới có tiền đưa con.
    Một lần trốn học, lũ bạn rủ con đi uống nước.
    Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen: cha của con. Cha chạy xe ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm.


    Quyển sách
    Tăng Khắc Hiển


    Tôi dạy Anh Văn, luôn dặn các em không được ghi trước lời giải vào sách. Hôm qua phát hiện một quyển sách đầy nét bút, tôi quát:
    - Sao em gian dối với thầy?
    Nó không nói, òa khóc. Đứa bạn bảo:
    - Mẹ nó nghèo, mua sách cũ đó thầy.
    Tim tôi như rạn nứt. Ở trường sư phạm tôi đâu có học điều này.


    Lòng tin
    Thanh Vân


    Xe ngừng.
    - Mận ngọt đây.
    - Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
    - Dạ hai ngàn.
    - Hổng có tiền lẻ.
    - Để con đổi cho.
    Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút...
    - Trời, đồ ranh! Nó cầm năm ngàn của tui đi luôn rồi.
    - Ai mà tin cái lũ đó chứ.
    - Bà tin người quá.
    Xe sắp lăn bánh. Cái bóng nhỏ hớt hải:
    - Dì ơi, con gửi lại ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho.


    Xứ lạ quê người
    - st -

    Qua xứ người được vài năm thì ông anh họ của tôi bắt đầu gởi tiền về, giục các con lo học tiếng Anh và vi tính để mai mốt qua đó có thể dễ dàng kiếm việc làm.

    Hôm vừa rồi, anh gọi điện về thăm gia đình chúng tôi, tôi hỏi anh có địa chỉ eMail chưa để tiện liên lạc, giọng anh chùng hẳn xuống: " Suốt ngày hết rửa bát lại dọn bàn trong quán, anh có thì giờ đâu mà biết đến những thứ hiện đại đó hả em?!


    Xa xứ
    - st -


    Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.

    Thư đầu viết: "ở đây, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình... "

    Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm... "

    Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không... "


    Bão
    - sưu tầm -


    Sống miền duyên hải, công việc của anh gắn liền với tàu, với biển, với những chuyến khơi xa. Anh đi suốt, về nhà chẳng được bao ngày đã tiếp tục ra khơi. Mỗi lần anh đi chị lại lo. Radio, ti vi báo bão. Đêm chị ngủ chẳng yên, sợ bão sẽ cuốn anh ra khỏi đời chị.

    Cuộc sống khá hơn, anh không đi biển nữa mà kinh doanh trên bờ. Anh đi sớm về trễ, có đêm vắng nhà, bảo vì công việc làm ăn. Nhưng nghe đâu...

    Không phải bão, anh vẫn bị cuốn xa dần. Sóng gió, bão trong lòng chị.


    Tình đầu
    Hứa Vĩnh Lộc



    Về quê, lần nào cũng vậy, hễ chạy qua ngã ba An Lạc là tôi cho xe chạy chậm hẳn lại, mắt nhìn vào ngôi nhà khuất sau vườn lá. Một lần, đứa con trai mười tuổi của tôi hỏi:
    - Ba tìm gì vậy?
    - Tìm tuổi thơ của ba.
    - Chưa tới nhà nội mà?
    - Ba tìm thời học sinh.
    - Nội nói, lớn ba học ở Sài Gòn mà?
    - À, ba tìm người... ba thương.
    - Ủa, không phải ba thương mẹ sao?
    - Ừ, thì cũng ... thương.
    - Ba nói nghe lộn xộn quá. Con không biết gì cả.
    - Ba cũng không biết.

    Chỉ có Hồng Hạ biết. Mà Hạ thì hai mươi năm rồi tôi không gặp.


    Bàn tay
    Võ Thành An


    Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình trúng tay em... mềm mại.

    Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

    Tự trách, bấy lâu mình quá vô tình.


    Bên sân
    Nguyễn thị Quyên


    Một khung trời vàng rơm. Chút nắng cuối cùng hắt qua cửa. Nhà tôi buổi chiều tà. Lũ trẻ chăn trâu chúng tôi thường tụ tập lại dàn trận đánh nhau. Nó ngồi co ro run rẩy tội nghiệp. Bệnh tim của nó đã cướp mất quyền làm trẻ con như những đứa trẻ cùng xóm, dù chỉ trong một trận đánh giả. Nhà nó nghèo lắm, nhưng nó ngoan, nó luôn bảo với chúng tôi về lời dặn của mẹ nó:
    - Khi nào mẹ có tiền chữa bệnh cho con, rồi con hãy chơi cùng chúng nó.
    Chiều vàng. Nắng sắp tắt. Mẹ nó thẫn thờ ngồi bên bát nhang. Tôi cay sống mũi, thế là bên sân nhà tôi không còn một đứa trẻ thèm thuồng chăm chú nhìn chúng tôi dàn trận nữa.


    Bóng nắng, bóng râm
    Nguyễn Thiên Ý


    Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
    - Nhà ngoại ở cuối con đê.
    Trên đê chỉ có mẹ, có con
    Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
    - Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
    Con cố.

    Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
    - Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
    Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?

    Trời vẫn nắng, vẫn râm...
    ...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên




  4. 11 thành viên đã cảm ơn allihavetogive vì bài viết này:

    echcon1690 (23-03-2011),hmb_nxt (26-03-2011),J love Y (12-02-2012),JB. Sĩ Trọng (21-09-2011),Lan Anh (15-03-2011),Pere Joseph (26-03-2011),Phù thủy nhỏ (25-03-2011),Phù Vân (22-10-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013),thanlannui (26-02-2012),tho ngoc (12-06-2011)

  5. #3
    Đầy tớ vô dụng
    allihavetogive's Avatar
    Trạng thái :   allihavetogive đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 1,036
    Tên thật:
    Giuse Phạm Đăng Vinh
    Đến từ: Gx Hàng Xanh
    Sở thích: Cafe-8-Online
    Nghề nghiệp: Bảo trì
    Cảm ơn
    5,276
    Được cảm ơn 7,494 lần
    trong 952 bài viết
    Bông điên điển
    Nguyễn San


    Xưa, em sống ở quê. Mùa lũ, em ngâm mình mò củ ấu, hái bông điên điển . Tuổi mười lăm ngai ngái mùi bùn.

    Em tìm về thành phố. Học đi, học nhảy, học liếc mắt cười tình. Tuổi thiếu nữ đôi mươi vành vạnh, thơm phức và kiêu hãnh.

    Một bữa, em chạy ra từ trong khách sạn. Chiếc giày cao gót lật quai lăn tõm xuống cống đen ngòm để lộ đôi chân phèn tứa máu. Em khóc tức tưởi. Nước mắt ân hận làm trôi những thứ bôi trét giả tạo. Khuôn mặt lộ dần những nét quê xưa.

    Em chợt nhớ những cánh hoa điên điển sắp tàn còn kịp ửng vàng trước lúc hoàng hôn.


    Bữa cơm trưa
    Nguyễn Thị Nga


    Hôm nay, khi đang ăn trưa ở một quán bình dân, tôi thấy một bác bán đồng hồ treo tường dạo., khoảng gần sáu mươi tuổi cũng ghé vào. Nhưng bác ấy chỉ gọi một ly trà đá, rồi lấy ra một bịch bốn năm củ khoai lang nhỏ ngồi ăn. Nhìn vẻ mặt khắc khổ và mệt nhọc của bác, tôi thấy nao lòng.

    Bất giác, tôi nghĩ đến ba tôi nay cũng đã gần sáu mươi tuổi. Vẫn với túi đồ nghề thợ hồ, ba lặn lội khắp nơi, chắt mót từng đồng gửi về cho tôi ăn học. Đã bao giờ tôi chợt hỏi đến bữa cơm trưa của ba ...


    Ước mơ một hạnh phúc đơn sơ
    - sưu tầm -


    Nhà nghèo phải nghỉ học sớm đi lên Sài Gòn tìm việc làm , làm thì nhiều mà tiền lương chẳng đáng là bao nên không thể nào giúp được cho gia đình thoát khỏi cái nghèo đeo bám hàng chục năm trời , nó quyết định rời bỏ cái mối tình đẹp nhất để lấy một người đàn ông mà nó không hề yêu thương và đi đến nơi đất khách quê người đầy xa lạ .Sống bên một người mà nó không hề yêu thương và phải gọi là chồng nó buồn lắm và hằng đêm nó cứ khóc vì nỗi cô đơn quả thật rất lớn lao , nó luôn ao ước được hưởng một hạnh phúc thật sự dù là một hạnh phúc đơn sơ


    Cãi nhau
    Đặng Minh Hải


    Bố mẹ cãi nhau. Bố mua con chim sáo, nhốt trong lồng, treo ngoài vườn. Mẹ mua con mèo, thả trong bếp. Trưa, chẳng hiểu thế nào, khi bố về, con sáo không còn trong lồng, con mèo của mẹ đang phơi nắng ngoài sân. Bố đổ cho con mèo. Mẹ bảo không phải. Lại cãi nhau. Bố bỏ đến cơ quan. Mẹ về bà ngoại, mang theo nó, đang thút thít khóc. Chiều, người hàng xóm mang con sáo bay lạc sang trả, nhà chỉ còn bà vú già.


    Em tôi
    Lê Nguyên Vũ


    Bám đất Sài Gòn sau 3 năm ra trường, tôi vẫn không xin được việc. Đôi cua dạy kèm, khi chẳng đủ trang trãi lại phải nhờ nguồn “trợ cấp” ở quê. Vừa rồi, đau ruột thừa, nằm viện. Mẹ vượt ngàn cây số vào thăm. Ngày về, dúi vào tay tôi chỉ vàng, bảo: “Của cái Lan, nó dặn con dùng để hồi sức, viện phí và tiền gởi vào cho con trước đây cũng một tay nó cả. Tội nghiệp! Dạy thêm tít mù, còn nuôi thêm cả lợn”.

    …Nhớ ngày Lan trượt đại học, thư về tôi mắng chẳng tiếc lời…
    Cầm món quà của em, tôi chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong.


    -----------------------------
    Em tôi
    Nguyễn Chiến

    Lúc tôi còn nhỏ, người ta nói có quạ kêu thì một người trong làng phải chết. Mỗi khi nghe tiếng kêu rùng rợn ấy, tôi ôm em tôi vào lòng...

    Ngày tôi ra chiến trường, em tôi đã ra mã con gái. Tôi hứa khi nào hòa bình sẽ tổ chức lễ cưới cho em thật lớn. Trở về, tôi liệt nửa người. Nó chăm sóc tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Nhiều người ngỏ lời rồi lặng đi. Nó cười nhưng làm sao giấu được nỗi buồn.

    Mấy hôm trở trời tôi mê man, chỉ mong con quạ bay về kêu tôi đi, rồi gọi chim phụng hoàng ùa vào nhà cho lộng lẫy.


    Bà tôi
    Lê Xuân Hòa


    Thủa ấy khổ lắm, hàng năm vào tháng bảy mưa dầm, nhà túng thiếu phải vay hàng xóm từng bơ gạo. Mẹ thường nấu cơm nhão cho Bà dễ ăn. Tôi cằn nhằn mẹ. Bà bảo đi xin miếng vôi trầu. Tôi ấm ứ. Bà lọm khọm chống gậy đi. Khi về trời mưa Bà ốm cả tuần. Mẹ nấu cháo cho Bà, khói se mắt, chặc lưỡi: Bà già rồi mà còn khổ!

    Bà mất. Tôi xa nhà, ăn cơm bụi chợt thấy dáng ai còng - miếng cơm bỗng khô khốc, quán không khói mà cay cay


    ------------------------------
    Bà Nội
    Thúy Bắc

    Ba và chú giận bà nội nên bà phải ở riêng một mình trong căn lều nhỏ. Hàng ngày, tôi mang cơm ra cho bà. Ngày đó, tôi đã chín tuổi nhưng vẫn bắt bà phải đút cơm.

    Năm sau, bà bị bệnh gan, cái bụng chướng lên. Tôi mang cơm ra cho bà nhưng ba tôi không cho, thấy ba tôi xách cơm vào, bà hỏi:

    - Thế thằng Cún đâu?

    - Tôi không cho nó mang cơm sang nữa, sang đây bà đút cơm cho nó, nó bị lây bệnh thì sao, bệnh gan là hay lây lắm.

    Bà không nói gì, chỉ im lặng xúc vài miếng cơm. Hơn một tuần sau, bà mất.



    Ba Tôi
    Mẫn Hà Anh


    Ngày Má tôi còn sống. Ba tôi, ông cứ cằn nhằn: Bà hút thuốc nhiều quá, ảnh hưởng tới sức khỏe.

    Má tôi tức, ngồi riêng một góc đốt thuốc, im lặng.

    Nay Má tôi mất, ra thăm mộ, tôi quên thuốc lá. Ba tôi gắt, bắt phóng xe mua bằng được. Nhìn làn khói thuốc lặng lẽ, nhẹ bay lên từ điếu thuốc cắm trên bát hương, ông khấn: Tội cho Bà. Lúc sống, tôi ngăn cản, ì xèo. Bây giờ Bà mất rồi, tôi "thắp" cúng Bà cả bao. Tôi thương... mong Bà nhận cho.


    -------------------------------
    Bố
    Phùng Thành Chủng

    Bố nghiện rượu. Nhà nghèo, mẹ vẫn lo cho bố đủ ngày ba bữa. Được cái, chưa bao giờ thấy bố say. Ngược lại, rượu vào, hình như bố tỉnh ra ...

    Không hiểu bố,một lần tôi bảo: "Bố uống ít thôi!". Bố nhìn tôi, mặt bệch ra. Mẹ chạy vào: "Ai cho phép con được nói với bố như thế ?!"

    ... Tôi đi làm xa. Bố mất. Ngày giỗ đầu, tôi mua một chai rượu tây trị giá tương đương hai chỉ vàng. Hết tuần nhang, mẹ bảo hạ mâm. Nhìn chén rượu rót cho bố vẫn còn nguyên, tôi khóc.


    ------------------------------------------
    Ba
    Nguyên Duy


    Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.

    Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghỉ cho khỏe.

    Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.

    Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.


    Ba là mẹ
    Hữu Thành


    Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe… “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…”

    Tôi nói với các em: “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng tay mẹ”.

    Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi:

    - Sao con khóc?
    - Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng.
    - Mẹ đâu?

    Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường.


    Điều ước
    Hoàng Thị Thanh Tâm


    Giờ ra chơi, tôi và lũ bạn tán gẫu với nhau xem nếu có một điều ước thì sẽ ước gì. Nhỏ Giang ước thi đậu vào năm tới. Nhỏ Lan ước mẹ nó mau hết bệnh. Trân lớp trưởng tham lam hơn, nói bô bô trước lớp:
    - Tớ ước tớ sẽ có thêm một triệu điều ước nữa.
    Cả lũ bật cười, chê nhỏ Trân có mơ ước cũ rích. Cái kiểu ước một ra mười chẳng có gì mới lạ cả. Nhóm bạn quay sang hỏi tôi, tôi tỉnh queo:
    - Tớ sẽ ước được trở về quá khứ, lúc đó tớ có thể tránh không phạm lỗi lầm nữa.
    Tôi vừa dứt lời, bọn bạn đã vỗ tay bôm bốp. Mặc cho chuông vào lớp reo vang, nhỏ Trân cứ luôn miệng khen:
    - Hay! Hay! Tớ tuyên bố điều ước của cậu hay nhất.
    Đêm trăng sáng, tôi ngồi bên cạnh ông nội ngắm trăng. Nhớ lại những điều ước mấy ngày trước, tôi hỏi ông:
    - Ông ơi, nếu như ông có một điều ước, ông sẽ ước gì ạ?
    Ông nhìn tôi, mỉm cười:
    - Thế cháu sẽ ước gì nào?
    Không chần chừ, tôi kể cho ông chuyện về những điều ước của nhóm bạn. Nghe xong, ông chậm rãi nói:
    - Nếu có một điều ước, ông sẽ ước mọi người trên thế gian này đều có một điều ước như ông. Nhưng theo ông trong thực tế, điều ước hay nhất là điều ước mà ta có thể thực hiện được, cháu ạ.


    Mẹ & con
    - sưu tầm -


    Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.

    Con lớn, mẹ bỗng bị chứng điếc đột ngột. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc.




  6. 9 thành viên đã cảm ơn allihavetogive vì bài viết này:

    echcon1690 (23-03-2011),J love Y (12-02-2012),JB. Sĩ Trọng (21-09-2011),Lan Anh (15-03-2011),Pere Joseph (26-03-2011),Phù thủy nhỏ (25-03-2011),Phù Vân (22-10-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013),thanlannui (26-02-2012)

  7. #4
    Đầy tớ vô dụng
    allihavetogive's Avatar
    Trạng thái :   allihavetogive đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 1,036
    Tên thật:
    Giuse Phạm Đăng Vinh
    Đến từ: Gx Hàng Xanh
    Sở thích: Cafe-8-Online
    Nghề nghiệp: Bảo trì
    Cảm ơn
    5,276
    Được cảm ơn 7,494 lần
    trong 952 bài viết
    Nuôi con
    - sưu tầm -

    Nhà có cháu, bố mẹ đi làm cả ngày nên muốn thuê người ngoài. Bà nội muốn tự tay mình chăm sóc.

    Mẹ làm ngành y rất kỹ lưỡng về vệ sinh, có ý không thích để bà nuôi. Một hôm mẹ làm về sớm thấy bà mớm cho cháu, không bằng lòng nên nói với bố. Đến tối, bố nói: bà nuôi theo kiểu dân gian, mất vệ sinh lắm nên cháu bệnh hoài, thôi để con thuê người chăm cho cháu.

    Bà ngỡ ngàng, chống chế yếu ớt: con cũng lớn, mạnh khỏe mà có sao đâu!?


    Những đôi chân
    - sưu tầm -


    Mới giữa tháng, Kiên đã gởi thư về xin thêm tiền. Mẹ thở dài xoa đầu cô Út:

    - Thôi, để một thời gian nữa mới tính chuyện mua xe đạp cho con vậy nhé!

    Nhưng, cả năm bị mất mùa. Cả nhà gồng gánh hết sức mới tạm đủ tiền cho Kiên, nói chi đến việc mua một chiếc xe đạp mới.

    Tết, Kiên đóng bộ thật bảnh về nhà. Ba mẹ và em mừng rỡ ra đón. Cậu tháo đôi giầy ra, và chợt nhìn xuống chân: chân ba mẹ nứt nẻ vì công việc nhà nông vất vả, chân em sần sùi, đen đủi vì phải lội bộ gần chục cây số đến trường hàng ngày. Chỉ có chân Kiên trắng hồng.


    Lãi
    - sưu tầm -



    Quán rất nghèo, lèo tèo dăm chai nước. Hiếm hoi mới có vài người khách.

    Con trai càu nhàu:

    - Chín muời năm rồi, chẳng thấy lời lãi gì cả, chỉ tổ nhọc thân. Đã bảo u dẹp quách đi cho rồi. Rõ khổ.

    Bà mất vì lao phổi. Con trai dỡ quán bỏ, thấy một cuộn giấy cất kỹ trên hốc kèo. Mở ra, một dòng chữ nghuệch ngoạc: "Lãi của quán, dành cho con". Gần ba triệu. Tờ giấy run bần bật.


    Nhớ mẹ
    - sưu tầm -

    Mẹ tôi bị chứng lở miệng. Mỗi lần bị lở mẹ ăn rất khó khăn. Khi ấy mẹ chỉ thích có tô cháo hành hoa cho dễ nuốt nhưng tôi thường tìm cớ né tránh để khỏi phải nấu. Thấm thoát mẹ mất cũng đã gần 10 năm.

    Mấy hôm nay nuốt thức ăn thấy đau đau. Soi gương thấy hóa ra miệng có vết lở giống như mẹ ngày trước. Cầm tô cháo hành mà nước mắt tôi cứ lăn dài.



    Mẹ ghẻ
    - sưu tầm -


    Cô tôi muộn chồng vì quá dữ tánh, ruột thịt cũng chẳng ai muốn gần, đành lấy dượng, đã góa vợ.

    6 tuổi, Lộc về với mẹ ghẻ, làm đủ việc mà lằn roi mới vẫn chồng lên dấu đòn cũ...

    Lộc 15 tuổi, dượng chết. Đinh ninh Lộc bỏ đi nên ngày mở cửa mả, cô đuổi khéo:

    - Có muốn về với bà ngoại mày không?

    Lộc cúi đầu, nói trong nước mắt:

    - Con đi rồi, mẹ ở với ai?

    Sau câu nói, dường như bà mẹ ghẻ thì ở lại với nấm mồ , còn cô tôi về, đi chùa, ăn chay. Lộc trở thành cậu ấm - rồi trở thành thạc sĩ, mẹ con thân thương như một phép màu.
    .



    Phấn Son
    Nguyễn Hồng Ân


    Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm.
    Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”.

    Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…”

    Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.


    Chân quê
    Lê Đoàn


    Chị Hai lên thành phố học, được gần năm. Tết chị về. Cả nhà vui lắm. Cu Tí, cái Na tròn xoe mắt nhìn chị rồi rụt rè sờ lên bộ đồ chị đang mặc.

    Bữa cơm ngon hơn. Chị kể chuyện thật nhiều. "Ở thành phố thích thật", cái Na nói. Chợt cu Tí giật giật áo mẹ: "Chị Hai không bắt chước được giọng mình nữa, mẹ ơi".


    Cùng nghề
    Ung Sơn Ca


    Thằng bé bảy tuổi ngây thơ hỏi:
    - Sao hôm nay nhà cô Lan đông học trò vậy bố?
    - Mùng ba tết, học trò đến thăm và chúc tết cô giáo của mình đấy. Ông bà xưa có câu mùng một tết cha mùng ba tết thầy đó mà.
    - Sao không thấy học trò thăm bố?
    - À, sáng nay bố trực tiếp khách ở trường, học trò đã đến chúc tết bố rồi.

    Thằng bé không biết bố nó nói dối. Chỉ vì cô Lan dạy Toán còn bố nó dạy Thể Dục...


    Bánh kem cháy
    Quân Thiên Kim


    Sinh nhật bạn, không được mời ... em buồn xo. Hôm sau đi học về, manh áo cũ sờn của em bị rách toạt, mặt rướm máu .

    "Chị Hai," em òa khóc nói, "bạn bè chọc em nghèo không có quà, không được ăn bánh kem" ... Xã nghèo, mấy ai được ăn bánh kem ...

    Chị nghỉ học lên thị trấn . Sinh nhật em, chị mang về một cái bánh nhỏ xíu có 1 bông hồng . "Của chị làm đấy, chị học làm bánh kem"

    Em ăn ngon lành ... mắt chị ngấn lệ .... Cái bánh cháy chủ bỏ, chị lén bắt bông hồng tặng em ...


    Con Nuôi
    - st -


    Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói:

    - Mình biết tất cả về con nuôi đấy.

    Một học sinh khác hỏi:
    - Thế con nuôi là gì?

    Cô bé trả lời:
    - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.




  8. 11 thành viên đã cảm ơn allihavetogive vì bài viết này:

    echcon1690 (23-03-2011),hmb_nxt (26-03-2011),J love Y (12-02-2012),JB. Sĩ Trọng (21-09-2011),joslee304 (26-03-2011),Lan Anh (15-03-2011),Pere Joseph (26-03-2011),Phù thủy nhỏ (25-03-2011),Phù Vân (22-10-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013),thanlannui (26-02-2012)

  9. #5
    Đầy tớ vô dụng
    allihavetogive's Avatar
    Trạng thái :   allihavetogive đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 1,036
    Tên thật:
    Giuse Phạm Đăng Vinh
    Đến từ: Gx Hàng Xanh
    Sở thích: Cafe-8-Online
    Nghề nghiệp: Bảo trì
    Cảm ơn
    5,276
    Được cảm ơn 7,494 lần
    trong 952 bài viết
    Đưa đón
    Lê Trung Khoẻ


    Nội từ quê vào thăm, mang quà quê vào cho cháu, nào là bánh đa gạo nếp, có cả chục trái dừa khô.

    Thấy nội lỉnh kỉnh vất vả, con trách bố: Sao không đón nội. Bố bảo: Bận quá.
    Ngoại nước ngoài về thăm quê. Các cậu, dì thuê hẳn một xe ôtô đi đón. Bố cũng đóng cửa hàng nghỉ buôn bán vài hôm, để cùng đi đón ngọai. Bố bảo: Ai cũng có mặt, bố không đi ngoại trách.


    Xót xa
    Tầm Duyên


    Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị Hai ở luôn trên Thành phố làm Phó giám đốc cho một công ty Đầu tư và phát triển Du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn:

    _ Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?

    Đang ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:

    _ Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!

    Nói xong, chị Hai đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.

    Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu :

    _ Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi !


    Tô mì
    Lê Nguyễn


    Em gái tôi rất thích ăn mì, nhưng hồi ấy nhà nghèo lắm, không phải thèm là ăn được.

    Có bữa ba đến trường rước nó về, hai cha con ghé lại xe mì đầu hẻm, ba kêu một tô mì, đẩy về phía nó : "Con ăn đi, ba no rồi !"

    Ăn xong, nó chợt nhìn thấy ba vét hết các túi mới đủ tiền trả tô mì .....

    15 năm trôi qua . Em tôi đã là một cô giáo . Hôm lãnh tháng lương đầu tiên về , nó cầm xấp tiền tần ngần hoài . Tôi hỏi :

    - Nhỏ định mua sắm gì đây ?
    - Em sẽ mua tô mì thiệt ngon để cúng ba !

    Rồi nó quay mặt hướng khác, giấu đi hai con mắt đỏ hoe .....


    Hoa hồng tặng mẹ.
    - st -


    Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.
    - Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu – nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đô la.

    Anh mỉm cười và nói với nó:
    - Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

    Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:
    - Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

    Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
    - Đây là nhà của mẹ cháu.
    Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.

    Tức thi anh quay lại tiệm bán hoa, huỷ bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hoa hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái xe một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.


    Mất xe
    Nguyễn Chí Hiếu


    Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi dày hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho nó đi học đại học.

    Hơn hai năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút nó. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối với nó.

    Một buổi tối nó đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo. Hai đứa bạn cùng phòng đang học bài bật dậỵ “Xe mày đâu?”. “Mất rồi”. Để giáo trình lên bàn, nó nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện. Hai đứa bạn lại gần vỗ về, an ủi.

    Cuối tháng nó về quê. Ba mẹ không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền. Nó nhét tiền vào bóp. Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất. Mẹ nhặt vội tờ giấy và trả lời thắc mắc của ba :”Hóa đơn thuốc của em, tháng trước em cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà còn”.

    Nó nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ba đâu biết rằng, cái hóa đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của nó.


    Đôi giày
    - st -


    Vào một ngày nọ, khi Gandhi bước lên tàu thì đột nhiên một trong hai chiếc giày ở chân anh bị rơi xuống đường tàu. Anh không thể lấy lại được nó nữa vì tàu đã bắt đầu chuyển bánh.

    Bỗng nhiên Gandhi từ từ lấy nốt chiếc giày còn lại ra và ném nó lại gần chiếc giày kia trước sự ngạc nhiên của các bạn đồng hành.

    Khi được hỏi tại sao lại làm như thế, Gandhi mỉm cười và nói: "Sẽ có một người nghèo khổ nào đó tìm thấy chiếc giày nằm trên đường ray và anh ta sẽ có cả một đôi giày để đi."


    Lời hứa
    - st -


    Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ.

    Ngày lại ngày. cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.
    Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con


    Tuổi thơ
    - st -


    Thằng Nhân vừa về đến nhà, chưa kịp rửa mặt mũi tay chân liền sà vào lòng bà nội.
    - Con đi thăm chị có vui không? Bà hỏi.
    Thằng bé mặt buồn xo, phụng phịu:
    - Chị Hiếu nói thương con, nhớ con. Vậy mà xin một cái áo mới để "tụ" trường mặc đi học chỉ cũng hổng cho. Nhà chỉ ở treo áo nhiều ơi là nhiều, đủ màu xanh đỏ tím vàng, đẹp ơi là đẹp...
    Bà ái ngại nhìn cháu mà nước mắt ứa ra. Tội nghiệp con bé Hiếu của bà... Mười mấy tuổi đầu đã phải đi làm thuê cho người ta, mấy tháng rồi không dám về thăm nhà vì sợ hụt tiền đóng học phí cho em.


    Vô tâm
    - st -


    Ngày còn nhỏ, tôi thường được di - dượng kể về chuyện tình của họ. Một tình yêu thật dẹp được tô điểm bằng những tình khúc của nhạc sĩ Trịnh Cộng Sơn mà lúc ấy cả hai người đều thích...

    Hôm vào nhà sách, thấy tuyển tập nhạc Trịnh Công Sơn, tôi mua ngay gởi tặng dì - dượng. Người bạn gái đi cùng bỗng hỏi: "Ba mẹ anh thích gì? Sao anh không mua tặng họ?".

    Tôi chợt giật mình. Tôi có vô tâm lắm không khi mà tôi cũng chẳng biết được ba mẹ tôi thích điều gì nhất!



    Không hiểu
    TƯỞNG DỤC LƯỢNG (TQ)
    VŨ PHONG TẠO dịch



    Cục trưởng ốm nặng phải vào bệnh viện, thư ký rủ mấy đồng sự đi thăm. Các đồng sự đều nêu lý do này khác, lắc đầu quầy quậy chuồn thẳng.

    Thư ký chẳng hiểu ra làm sao, trước đây không lâu, vợ Cục trưởng ốm, các đồng sự đều nô nức đi thăm, thế mà hôm nay,…?

    Đi tới bệnh viện, thư ký thấy vợ cục trưởng bi thương tuyệt vọng.

    Thì ra, Cục trưởng bị ung thư giai đoạn cuối.

  10. 9 thành viên đã cảm ơn allihavetogive vì bài viết này:

    echcon1690 (23-03-2011),hmb_nxt (26-03-2011),JB. Sĩ Trọng (21-09-2011),joslee304 (26-03-2011),Lan Anh (15-03-2011),Pere Joseph (26-03-2011),Phù thủy nhỏ (25-03-2011),Phù Vân (22-10-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013)

  11. #6
    Đầy tớ vô dụng
    allihavetogive's Avatar
    Trạng thái :   allihavetogive đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 1,036
    Tên thật:
    Giuse Phạm Đăng Vinh
    Đến từ: Gx Hàng Xanh
    Sở thích: Cafe-8-Online
    Nghề nghiệp: Bảo trì
    Cảm ơn
    5,276
    Được cảm ơn 7,494 lần
    trong 952 bài viết
    Những chiếc bao lì xì
    - st -



    Ba mẹ làm lớn, tết đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học giỏi và chóng lớn.
    Những bao lì xì xé ra tôi mua đồ chơi và bỏ đầy con heo đất.
    Chiều, thấy thằng con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì. Tôi hỏi: “Mày được bao nhiêu?”


    Tiền cứu trợ
    Kim Ngân


    Lũ. Ba nhắn lên "... Nhà ngập, con đừng về!"

    Mỗi ngày, con cùng những người bạn trong đội công tác xã hội của trường cầm thùng lạc quyên vào các giảng đường, lớp học nhận tiền cứu trợ đồng bào miền Tây.
    Truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin và hình ảnh lũ lụt ở các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, trong đó có quê mình. Con số người và của cải mất mát cứ tăng dần. Con sốt ruột, nôn nóng.

    Hôm qua, cả nhà bác Ba kéo nhau lên ở tạm nhà chị Hai. Con sang hỏi thăm. Ra về, bác gái gởi cho con một gói mỏng và bảo: "Tiền cứu trợ, ba con gởi lên cho con đó!"


    Ngày Xưa
    Trần Lê Xuân Vinh - huyenle sưu tầm
    Trời mưa lớn, nước ngập cả nhà. Ngoại lụm khụm tát nước, tôi cùng ngoại tát từng xô nước. Đêm nằm nghe tiếng nước mưa rơi từng giọt xuống thau. Hai bà cháu ôm nhau ngủ.
    Giờ đây, mỗi khi trời mưa, nhà không ngập, không nghe tiếng mưa dột nữa. Bốn bề lạnh lẽo. Ước được như ngày xưa trong vòng tay ấm áp của bà.

  12. 10 thành viên đã cảm ơn allihavetogive vì bài viết này:

    echcon1690 (23-03-2011),hmb_nxt (26-03-2011),J love Y (12-02-2012),JB. Sĩ Trọng (21-09-2011),joslee304 (26-03-2011),Lan Anh (15-03-2011),Pere Joseph (26-03-2011),Phù thủy nhỏ (25-03-2011),Phù Vân (22-10-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013)

  13. #7
    Hạt Mầm's Avatar
    Trạng thái :   Hạt Mầm đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 466
    Tên thật:
    Mầm cô đơn
    Đến từ: Đến từ Kim Long city, đang ở Hàng Xanh
    Sở thích: Thích nói láo nhưng không bao giờ nói xạo
    Nghề nghiệp: Tiến sĩ Ngứa ngáy học
    Cảm ơn
    996
    Được cảm ơn 2,458 lần
    trong 457 bài viết
    Mất điện thoại
    Nó đi sửa xe đạp. Đang chạỵ thì rớt cái điện thoại. Có 2 em dễ thương nhặt được. Nó xin lại nhưng 2 em chạy luôn. Về nhà gọi cho tổng đài để khóa. May mà kịp.
    Mất rồi không tiếc cái điện thoại, nhưng mất hết số liên lạc òi!!!

    (Chuyện có thật của 1 bạn trong GTHX).
    P.H.

  14. 4 thành viên đã cảm ơn Hạt Mầm vì bài viết này:

    Hà Khiết Linh (23-04-2011),J love Y (12-02-2012),Phù Vân (22-10-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013)

  15. #8
    Hạt Mầm's Avatar
    Trạng thái :   Hạt Mầm đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 466
    Tên thật:
    Mầm cô đơn
    Đến từ: Đến từ Kim Long city, đang ở Hàng Xanh
    Sở thích: Thích nói láo nhưng không bao giờ nói xạo
    Nghề nghiệp: Tiến sĩ Ngứa ngáy học
    Cảm ơn
    996
    Được cảm ơn 2,458 lần
    trong 457 bài viết
    Tỏ tình

    Lần được tỏ tình đáng nhớ, ấn tượng, bất ngờ, xúc động và rơi nước mắt nhất mà mình nhận đc là cách đây 4 năm từ ex. Trước đó hắn vẫn nhắn tin thăm hỏi quan tâm, nhưng chỉ nghĩ là anh em bạn bè thôi, dù hắn có quan tâm đặc biệt, rủ đi chơi vài lần, nhưng cứ đi cạnh nhau như thế, dạo phố phường HN, song song bên nhau và ko nói gì, đến mức sợ mình đang ngộ nhận tình cảm. Hôm đó cuối thu roài, ngồi bên Hồ Hoàn Kiếm, hắn nghiêm nghị: “Hôm nay a phải nói thật với em 1 chuyện”. (Em bắt đầu lo lắng)
    - Me: Chuyện gì vậy ạ?
    - Ex: (ấp úng gần 10 phút) Thực ra… a đã có người yêu. Chị ấy anh quen lâu rồi và cũng yêu lâu lắm rồi.
    - Me: (lạc giọng) Thế ạ? (Thảo nào hắn thái độ dè dặt như vậy trong suốt 1 thời gian dài)
    - Ex: Chị ấy tốt bụng, hiền, ngoan và trẻ con lắm, a ko nỡ để chị ấy đợi lâu thêm nữa.
    - Me: (run run, nhìn đi chỗ khác và vặn vẹo những ngón tay, cố gắng nín thở dài, mím môi) Thế ạ? Anh quen chị ấy lâu chưa, sao trước giờ em ko biết?
    - Ex: (giọng hối lỗi) anh xin lỗi vì lâu nay ko cho em biết, mà có thể em quen, chị ấy học cùng Bách khoa với em, à, cùng khóa nữa. Em biết ai tên: ……… ko? (đọc cả họ cả tên mình)
    - Me: (quay phắt lại, mắt long lên tức tối, đấm thùm thụp vào ngực và òa khóc) Tại sao anh đùa em, chuyện này mà anh mang ra đùa đc hả, a coi thường tình cảm người khác vậy à?
    - Ex: (nắm lấy 2 bàn tay mình, rụt rè) Anh xin lỗi, anh nhát quá, ko biết nói thế nào…
    Sưu tầm
    Thay đổi nội dung bởi: allihavetogive, 16-08-2010 lúc 01:51 AM

  16. 9 thành viên đã cảm ơn Hạt Mầm vì bài viết này:

    echcon1690 (23-03-2011),hmb_nxt (26-03-2011),J love Y (12-02-2012),JB. Sĩ Trọng (21-09-2011),Lan Anh (15-03-2011),Pere Joseph (26-03-2011),Phù thủy nhỏ (25-03-2011),Phù Vân (22-10-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013)

  17. #9
    Hạt Mầm's Avatar
    Trạng thái :   Hạt Mầm đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 466
    Tên thật:
    Mầm cô đơn
    Đến từ: Đến từ Kim Long city, đang ở Hàng Xanh
    Sở thích: Thích nói láo nhưng không bao giờ nói xạo
    Nghề nghiệp: Tiến sĩ Ngứa ngáy học
    Cảm ơn
    996
    Được cảm ơn 2,458 lần
    trong 457 bài viết
    Lời trách
    Anh trưởng gọi nó đi phát tờ rơi giới thiệu chương trình của nhóm. Nó ok liền, còn rủ thêm 2 người bạn nữa. Đến chiều, mọi người đều tập trung đầy đủ, cả 2 người bạn của nó nhưng lại không thấy nó đâu.
    Anh trưởng càu nhàu:
    _ Thằng này lúc nào cũng lề mề!
    Đợi một lúc không thấy nó, cả nhóm cũng tiến hành công việc như đã định
    Sáng hôm sau, anh trưởng nhận được tin: Nó mới mất vì tai nạn giao thông, xác vừa được đưa về quê. Chiều hôm đó, anh trưởng và vài bạn trong nhóm về quê viếng xác nó. Không biết nhà nên phải hỏi han, lần mò. Đến được nhà nó, nắp hòm vừa đóng!!
    P.H.
    Thay đổi nội dung bởi: Hạt Mầm, 24-03-2011 lúc 11:41 AM

  18. 9 thành viên đã cảm ơn Hạt Mầm vì bài viết này:

    echcon1690 (23-03-2011),hmb_nxt (26-03-2011),J love Y (12-02-2012),JB. Sĩ Trọng (21-09-2011),Lan Anh (15-03-2011),Pere Joseph (26-03-2011),Phù thủy nhỏ (25-03-2011),Phù Vân (22-10-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013)

  19. #10
    Tiếng Vọng
    Lan Anh's Avatar
    Trạng thái :   Lan Anh đã thoát
    Tham gia : Mar 2011
    Bài gửi : 471
    Tên thật:
    Lan Anh
    Đến từ: Quê Mẹ
    Sở thích: Thích đủ thứ
    Nghề nghiệp: Nhiều nghề
    Cảm ơn
    3,586
    Được cảm ơn 3,711 lần
    trong 610 bài viết
    Cám ơn bạn vì những chuyện ngắn đời thường mà rất thật. Thật cảm động nên mắt hơi hơi bị ướt. Bị phát giác nên.."tại bụi bay vào"

  20. 4 thành viên đã cảm ơn Lan Anh vì bài viết này:

    hmb_nxt (26-03-2011),J love Y (12-02-2012),Pere Joseph (26-03-2011),TerexaThuyDuong (16-06-2013)

+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 1/3 123 cuốicuối

Chủ đề tương tự

  1. Bổn phận Truyền giáo ?
    By Pere Joseph in forum Chỉ Ba Phút Thôi
    Lm. Joseph Việt, O.Carm.
    Trả lời: 1
    Bài mới gửi: 18-10-2014, 03:44 PM
  2. Truyện toàn vần T
    By Pham Du in forum Truyện cười Tổng hợp
    Trả lời: 19
    Bài mới gửi: 14-11-2012, 12:15 PM
  3. Im lặng và Lời: Con Đường Truyền Giáo
    By Tin Yeu in forum Bản tin Giáo Hội
    Trả lời: 0
    Bài mới gửi: 27-01-2012, 04:46 AM
  4. [sưu tầm] Truyện cười nhà đạo
    By smiles in forum Truyện cười Công giáo
    Trả lời: 5
    Bài mới gửi: 09-03-2011, 04:43 PM
  5. Các lớp Mục Vụ Truyền Thông
    By allihavetogive in forum Thông tin hữu ích
    Trả lời: 0
    Bài mới gửi: 21-01-2011, 07:10 AM

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình