#Mẩu vụn số 2: Bị ném đá vì “tội” yêu thương
Năm Xuân (lưu ý: tên riêng chỉ mang tính chất minh họa và không nhất thiết khác tên thật), trước 75 là ca sĩ hát tâm lý chiến, giải nghệ, lấy chồng nhỏ tuổi hơn và sanh con. Chồng ghen hơn Hoạn Thư, thường đánh đập Năm Xuân như múa võ Sơn Đông.
Năm Xuân vốn con nhà đạo dòng, nhưng theo chồng bỏ đạo. Thuở nhỏ Năm Xuân và các anh chị em được cha mẹ chiều chuộng, không phải làm lụng vất vả như những đứa đồng trang lứa khác, mà mỗi người được cho học đàn học hát tùy sở thích. Tối tối cha mẹ đi làm đồng về, cơm nước xong thì anh chị em trong nhà cùng hòa đàn ca xướng, có khi đàn hát nhạc đời, có khi nhạc thánh, nhưng thông thường là cả hai.
Các anh chị em Năm Xuân lớn lên, trong người sẵn máu tài hoa nghệ sỹ. Nhưng gặp buổi gian truân, dân chúng ăn không đủ no, nghề đàn hát không có đất sống, họ đành ôm phận hẩm hiu nghèo khó. Cuộc đời như canh bạc, khi người ta tận lực cho cái gì, người ta chấp nhận gắn bó với cái đó, đâu màng sóng gió biển đời cứ trôi dạt mãi, mê đàn hát thì suốt ngày đàn hát, đâu màng kiếm tiền hay học nghề khác. Khi đàn hát xuống đời thì chịu nghèo, lâu lâu dợt vài bài bản trong lúc trà dư tửu hậu làm vui, làm hy vọng sống…
Năm Xuân không đi sai đường đó, về sau không chịu nổi người chồng cay nghiệt, nên thôi không ở nữa, đi xứ khác làm chuyện vặt mưu sinh và nuôi con.
Về sau nữa, Năm Xuân về xứ nhà, ở nhà mướn, sáng sáng đọc kinh đi lễ.
Mỗi lần người xướng kinh đọc kinh Ba Câu Lạy, Năm Xuân lại cúi đầu thật sâu ở mỗi cuối câu. Ban đầu ít người để ý, sau có mấy người tỏ ra khó chịu, tới một hôm có một tiếng “Xí” rõ dài cất lên khi Năm Xuân cúi đầu thì mọi hòn đá chực ném Năm Xuân bấy nay được phóng ra túi bụi.
Năm Xuân được Cha Sở mời vào ca đoàn hát, có dịp thực thi sở trường, cất cao cung lòng, thì được nhắc là: “Ở đây là ca đoàn hát cho Chúa nghe chớ không phải hát cho trâu bò nghe mà rống như vậy!”
Năm Xuân đi cầu lễ, chủ nhà không nhìn mặt, rót nước mời giáp trong bàn không rót mời Năm Xuân. Có một người rủ Năm Xuân về ngay, Năm Xuân chai như đá, ngồi lỳ tới cầu lễ xong.
Năm Xuân quét dọn sân nhà xứ, bị chó nhà xứ cắn, bà bếp đuổi Năm Xuân về và cấm Năm Xuân nói cho Cha Sở biết.
Nhà thờ bệ rạc, không ai giựt chuông, Năm Xuân tình nguyện giựt chuông không công, mỗi ngày ba hồi. Một bà biện trong họ trù: “Có bữa cho chuông rớt bể đầu!” *
Về sau quả chuông này rớt cái dái chuông xuống lúc cháu bà biện đó đang giựt chuông. Thằng nhỏ không bị rớt trúng đầu, nhưng nền xi-măng chỗ nó đứng thì bể một lỗ như thiên thạch rớt!
Giáo phận có tổ chức bác ái xã hội, là cho giáo dân nghèo vay vốn, trả góp có lãi suất thấp. Đoàn công tác đó về giáo xứ, nhiều người vay, Năm Xuân cũng vay, vì đã kịp học được nghề làm móng, mát-xa, tẩy mặt… Tới hạn trả, Năm Xuân thiếu một mớ, bà phước trẻ tuổi trong tổ công tác đó chửi Năm Xuân cật lực, y chang như hàng tôm hàng cá chửi nhau, khác chỗ không văng tục thôi.
Năm Xuân buồn bã quá, bỏ xứ đi ra xứ biển kiếm sống. Chẳng may mắc bệnh, mới gọi điện thoại về nhà xứ, nhờ Cha nhắn giùm với người nhà (của Năm Xuân) ra cứu giúp. Có một số người nói Cha có liên hệ mật thiết với Năm Xuân và quả quyết rằng hai người có “dan díu”, dù Năm Xuân đáng tuổi mẹ của Cha!!!
Lối thoát nào cho người nữ ấy?
Bài Ðọc I: Is 50, 4-7"Tôi đã không giấu mặt mũi tránh những lời nhạo cười, nhưng tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn".
(Bài ca thứ ba về Người Tôi Tớ Chúa)
Trích sách Tiên tri Isaia.
Chúa đã ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn. Mỗi sáng Người đánh thức tôi, Người thức tỉnh tai tôi, để nghe lời Người giáo huấn. Thiên Chúa đã mở tai tôi, mà tôi không cưỡng lại và cũng chẳng thối lui. Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh tôi, đã đưa má cho kẻ giật râu; tôi đã không che giấu mặt mũi, tránh những lời nhạo cười và những người phỉ nhổ tôi. Vì Chúa nâng đỡ tôi, nên tôi không phải hổ thẹn; nên tôi trơ mặt chai như đá, tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn.
Ðó là lời Chúa.