+ Trả Lời Ðề Tài
Hiện kết quả từ 1 tới 2 của 2

Chủ đề: Vũ Kịch: Đi Tìm Chúa Giêsu

  1. #1
    halleluyah's Avatar
    Trạng thái :   halleluyah đã thoát
    Tham gia : Aug 2010
    Bài gửi : 145
    Tên thật:
    JMAG NQĐ
    Đến từ: HX- Đất lành chim đậu!
    Sở thích: nhiều quá, chả nhớ nổi....:)
    Nghề nghiệp: lại đi học gồi...:)
    Cảm ơn
    126
    Được cảm ơn 293 lần
    trong 82 bài viết

    Vũ Kịch: Đi Tìm Chúa Giêsu

    Vũ Kịch Đi Tìm Chúa Giêsu


    Nhạc dẫn vào
    Xướng Ngôn Viên: Đoàn. ..... hân hạnh trình bày vũ nhạc kịch mang ý nghĩa: Tìm đến với người - Cảm hóa lòng người với chủ đề: Đi Tìm Chúa Giê-su. Đây: Vũ nhạc kịch ĐI TÌM CHÚA GIÊ-SU
    Khung cảnh một lâu đài Arab. Balthazar và Melchior hối hả, vui mừng đến gặp Gaspar.



    CẢNH MỘT XNV:Chuyện xảy ra cách đây 2000 năm. Tại lâu đài của nhà chiêm tinh Gaspar. Sau khi khám phá được ngôi sao lạ trên vòm trời phương đông, chiêm tinh gia Gaspar đã cho mời hai nhà chiêm tinh bạn là Melchior và Balthazar đến bàn chuyện.
    Đầy tớ: Bẩm ngài Gaspar, hai nhà chiêm tinh Balthazar và Melchior vừa đến.

    G: Cho mời vào. Quân bây đâu, mau múa hát mừng đón hai ngài Balthazar và Melchior
    Balthazar và Melchior tiến vào và an tọa. Vũ đoàn múa mừng.

    VŨ KHÚC Ả-RẬP B: Kính chào anh Gaspar, không biết anh có tin gì vui mà mời chúng tôi đến gấp thế này?

    G: Tối hôm qua, sau những ngày mưa bão, lũ lụt, trời có sao trở lại, tôi ra ngắm sao, thì khám phá ra một ngôi sao lạ lắm trên vòm trời phương đông. Lạ lắm. Ngôi sao rất lạ, suốt đời học thiên văn, nghiên cứu khoa học, chưa bao giờ tôi thấy một ngôi sao nào như thế này cả.
    M: Tôi cũng xin chia sẻ tin mừng này với hai anh, tối hôm qua tôi cũng thấy một ngôi sao lạ. Mà còn lạ hơn nữa, là càng ngắm ngôi sao này, lòng tôi càng thấy an bình, một cảm giác bình an sâu xa tận đáy lòng, mà từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ cảm nghiệm được.
    B: Hai anh thật có phước. Cám ơn trời, tối qua tôi cũng thấy được ngôi sao lạ ấy. Tôi nghĩ đây phải là một điềm lạ báo tin một biến cố vĩ đại nào đó đang xảy ra cho nhân loại.
    G: Đúng thế. Suốt cả đêm qua, tôi đâu có ngủ. Tôi dành hết thời giờ tra cứu hết sách này đến sách khác. Đến rạng đông hôm nay, thì như một ánh sáng bừng lên trong đêm tối, tôi đọc được sách thánh của người Do Thái, trong đó có đoạn nói tiên tri về điềm lạ này. Một ngôi sao lạ sẽ mọc lên loan báo tin Vua dân Do Thái mới sinh ra đời. Và Ngài sẽ là Vua cả vũ trụ nữa. Vì thế tôi phải vội vã sai gia nhân đi mời hai anh đến đây để cùng bàn chuyện đi thăm vị Vua mới sinh ra này.
    M: Ý kiến anh Gaspar thật hay. Tôi nghĩ, chúng ta phải cùng tìm đến bái thờ Hài Nhi này.
    B: Tôi cũng đồng ý với hai anh. Không những nên đi, mà chúng ta cần phải đi thật sớm, và đem theo báu vật dâng tiến Hài Nhi.
    G: Tôi xin đem theo vàng.
    M: Tôi xin dâng nhũ hương
    B: Vậy, thì tôi xin tặng mộc dược. Chừng nào thì chúng ta lên đường?
    G: Tối mai, khi trăng rằm lên đến đỉnh đồi, chúng ta sẽ vượt Sông Cả, rồi tập họp ở đài thiên văn của anh Melchior, để cùng khởi hành đi tìm bái thờ Vua dân Do Thái.
    M: Vậy thì quý hóa quá. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng đón hai anh và đoàn tùy tùng.
    B: Vậy thì quá tuyệt. Mình nên chia tay ra về để chuẩn bị đi thôi.
    G: Ơ... Xin hai anh nán lại một chút được không? Đây quả thật là một tin vui, một tin mừng rất trọng đại, chúng ta phải ăn mừng mới được chứ. Quân bây đâu, mau múa hát đàn ca, mừng các vị, và nhất là mừng đón vị Vua mới sinh ra đời.
    VŨ KHÚC Ả-RẬP Vỗ tay
    Vũ xong, cả đoàn lui vào, nhưng Balthazar vì trông thấy con gái của Gaspar là Y-Lan múa quá hay, nên gọi lại và khen ngợi:
    B: Tuyệt! Y-lan. Mời cô dừng gót ngọc một chút được không? Vũ khúc đêm nay thật là hay. Y-lan, cô thật tuyệt vời
    M: Anh Gaspar thật có phước, sinh được một người con gái vừa đẹp, vừa múa tuyệt vời.
    G: Hai anh quá khen. Y-lan, con mau cám ơn hai ngài đi.
    Y-lan, con thật tuyệt đêm nay. Con muốn gì, ba sẽ thưởng cho con cả.
    Y: Thật không ba?
    G: Có hai vị đây làm chứng, con có muốn hết gia sản của ba, ba cũng sẵn lòng cho. Con muốn xin gì nào?
    Y: Con xin Ba cho con đi theo Ba đến bái thờ Hài Nhi vừa sinh ra đời không?
    G: Ấy, không được đâu. Con là phận nữ nhi, làm sao chịu được những cực khổ trong cuộc hành hương này. Vả lại, lũ lụt vừa xong, đường đi nguy hiểm lắm, cầu đường hư hỏng, bệnh dịch lan tràn. Nguy hiểm lắm, con xin điều gì khác đi.
    Y: Ba nè, hay là con cải trang làm con trai.
    G: Ấy, ấy, làm sao được. Con là con gái thì phải làm con gái chứ.
    Y: Nhưng ba đã hứa là con xin gì ba cũng cho kia mà, vậy thì hai bác nghĩ sao?
    M: Ấy, thì chú cũng nghe ba cháu hứa như vậy, nhưng...
    B: Nhưng, cháu là phận liễu yếu đào tơ, con nhà khuê các, làm sao dầm sương dãi nắng được. Cháu nên nghĩ lại đi.

    Y: A, cháu nghĩ lại rồi. Cháu sẽ giúp ba cháu giữ lời hứa, vì cháu biết ba cháu là người rất trọng danh dự, nói gì là làm như thế, không bao giờ đổi ý thay lời đâu. B: Vậy nghĩa là cháu muốn đi theo các chú đây?

    M: Nhưng nếu cháu đi, thì cháu có gì để dâng cho vị Vua Nhỏ vừa mới sinh ra không? Y: Cháu sẽ dâng chính mình cháu để phục vụ Ngài, và cháu sẽ bán hết đồ trang sức của cháu để mua ngọc đắt giá dâng Ngài.


    G: Ba đành chịu thua con. Y-lan, nếu con muốn đi thì con phải cải trang làm con trai, và con phải tự túc đến đài thiên văn của ngài Melchior đúng giờ trăng lên đỉnh đồi tối mai để cùng nhau khởi hành.
    Y: Con cám ơn Ba, con cám ơn Ba. Cám ơn hai bác.
    M:Thôi, tôi xin cáo từ. Mong gặp lại anh tối mai.
    B:Và cả tiểu cô nương nữa.
    G: Xin hẹn gặp lại tối mai.
    XNV: Thế là Y-lan tối đó không tài nào ngủ được. Cô soạn hết đồ trang sức, sắp sẵn để chờ mặt trời mọc là đem đi bán lấy tiền mua ngọc thạch để mang theo dâng tặng Hài Nhi vừa sinh ra đời.

    Bán xong hết đồ trang sức, Y-lan đã mua được ba viên ngọc thạch thật quý. Nàng bèn cải trang giả làm con trai, rồi khăn gói lên đường nhắm hướng đài thiên văn Melchior mà đi tới. Nhưng khi đền miền Sông Cả, thấy cảnh tang thương, nhà cửa bị cơn lũ lụt cuốn trôi, người dân làng ven sông đói rách, Y Lan đã không cầm được nước mắt. Nàng không thể nào làm ngơ, mặc cho người dân đói khát. Tình yêu thôi thúc nàng. Nàng đã quên điểm hẹn đằng trước, và quay đầu trở lại thành phố bán đi một viên ngọc quý để lấy tiền mua thực phẩm, áo quần đem đi cứu trợ các nạn nhân lũ lụt.

    Tình yêu thôi thúc Y Lan xả thân cứu giúp dân làng đau khổ, khiến nàng trễ hẹn với cha nàng và các nhà chiêm tinh. Đến khi giúp dân nghèo xong, thì cha nàng và các nhà chiêm tinh đã lên đường đi mất rồi. Chỉ còn một mình, không rõ đường đi, nhưng Y Lan vẫn liều lên đường tìm sang Do Thái. Khi nàng chào giã từ dân làng, ông thôn trưởng, một người gốc Do Thái, đã níu Y Lan lại và bảo:


    Cụ: Này cậu tốt lành. Cậu sắp đi đâu vậy?
    Y: Thưa cụ cháu đi tìm thờ lạy Vua dân Do Thái vừa mới sinh ra đời.
    Cụ: Làm sao cậu biết?
    Y: Dạ, ba cháu và hai nhà chiêm tinh đã thấy một ngôi sao lạ xuất hiện bên phương Đông và các ngài đã lên đường đi tìm Hài Nhi từ tối qua. Cháu muốn theo, nhưng bị trễ hẹn, và bây giờ cháu không biết phải làm sao, đành đánh liều đi sang Do Thái dọ hỏi.
    Cụ: Này cậu tốt lành. Cậu không cần phải hỏi ai cả, vì trong sách ngôn sứ có lời tiên tri:
    “Phần ngươi, hỡi Bê-lem, miền đất Giu-đa,

    Ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giu-đa, Vì ngươi là nơi vị lãnh tụ chăn dắt Ít-ra-en dân Ta sẽ ra đời.”

    Cậu cứ đến thẳng Bê-lem, thế nào cũng gặp Hài Nhi, vị Vua dân Do Thái. Y: Cám ơn cụ. Con xin phép lên đường ngay.


    Cụ: Xin Thiên Chúa của Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp chúc lành cho cậu.
    Xin thiên thần của Chúa dìu dắt cậu đến cùng Hài Nhi.

    CẢNH HAI XNV: Giã từ ông thôn trưởng người Do Thái, và các nạn nhân lũ lụt, Y-lan vội vã lên đường. Sau bao ngày vất vả đường xa, nàng đã đến thành Bê-lem. Nhưng kìa, thôn Bê-lem trông thật hoang tàn, thê lương. Không một bóng người. Mùi máu tanh hôi, xác trẻ con la liệt trên đường làng. Y-lan rợn người và đâm ra lo sợ cho Hài Nhi. Bỗng đâu, nàng thấy một thiếu phụ ẵm con hốt hoảng chạy vội về hướng mình. Thiếu phụ ngã quỵ trước mặt nàng.

    TP: Này cậu, tôi van cậu nhận lấy bé này, rồi chạy vào sa mạc đi thôi. Tôi không còn sức chạy nữa. Chạy mau đi, cậu chạy mau đi. Cứu con tôi, cứu con tôi.
    Y: Chuyện gì vậy.
    TP: Xin cậu chạy mau đi, lính vua Hê-rô-đê sắp trở lại rồi. Chạy đi. Chạy đi. Tôi van cậu.
    Y: Bà chị giải nghĩa cho tôi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi mới dám nhận em bé chứ.
    TP: Kìa, lính đã đến rồi. Chạy mau đi. Cứu con tôi. Chạy đi, chạy mau đi.
    L: Con mụ kia, mày chạy đâu cho thoát lưỡi gươm ta.
    Y: Dừng tay. Anh lính kia muốn gì?
    L: Ta muốn cái mạng đứa bé. Và nếu ngươi cản trở, ta lấy luôn mạng ngươi.
    Y: Được. Mạng đứa bé có quý bằng viên bích ngọc này không?
    L: Bích ngọc! Ngọc quý! Đưa ta xem.
    Y: Ta sẽ tặng ngươi, nếu ngươi tha mạng cho đứa bé này.
    L: Ngươi tặng ta viên ngọc bích này. Mười đứa bé ta cũng tha, chứ kể gì một thằng nhóc này. Nhưng ngươi phải đem nó sang thành phố khác ngay, kẻo vua Hê-rô-dê lại giết cả nó, cả ngươi, lẫn ta nữa. Các ngươi chạy đi thôi.

    Y: Đây, ngươi cầm lấy viên bích ngọc này, và ngươi đứng đó cản quân lính dùm ta. L: Được. Ta sẽ đứng đây chận đường cho các ngươi chạy. Chạy đi.

    CẢNH BA (bên cánh gà trước sân khấu) XNV: Y Lan vội dìu mẹ con em bé tức tốc bỏ chạy. Sau khi đi xa khỏi Bê-lem, họ mệt lã và dừng chân.


    Y: Chị nè, chị uống miếng nước cho đỡ khát.
    TP: Cám ơn cậu. Cậu thật tốt lành. Cầu xin Thiên Chúa của Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp thưởng công cho cậu.
    Y: Tại sao vua Hê-rô-đê lại muốn giết con chị vậy?
    TP: Tôi nghe mấy người mục đồng trong làng kể rằng. (Chiếu video trong khi đọc) Kể từ khi hoàng đế Au-gút-tô ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp cả đế quốc Rô-ma, thì có một cặp vợ chồng trẻ từ Na-da-rét miền Ga-li-lê trở về đây, vì là nguyên quán của Giu-se, người chồng của Ma-ri-a. Nghe đâu cô Ma-ri-a được thiên thần đến báo tin và cô đã thụ thai bởi phép Thần Khí, và tuy mang thai, nhưng cô vẫn đồng trinh. Giu-se thoạt đầu không hay biết chuyện này, tính bỏ Ma-ri-a, nhưng thiên thần Chúa đã hiện đến báo tin cho anh ta biết Thai Nhi chính là đấng Em-ma-nu-en, nghĩa là Thiên-Chúa-Ở-Cùng-Chúng-Ta. Vì thế, anh Giu-se đã đón Ma-ri-a về nhà mình. Hai người ấy thương yêu nhau lắm. Họ sống rất đơn sơ và bình dị. Nhưng khi anh chị Giu-se và Ma-ri-a về đến Bê-lem đây, thì chị Ma-ri-a đến ngày sinh con. Họ đã không tìm được chỗ trong các quán trọ, nên khi chị Ma-ri-a sinh con trai, chị đã lấy tã bọc con, và đặt nằm trong máng cỏ.
    (Thánh Giu-se, Đức Mẹ ẵm Chúa Giê-su ra giữa sân khấu.)
    TP: Mấy người mục đồng lúc ấy đang canh giữ đàn chiên ngoài đồng. Bỗng đâu thiên thần Chúa hiện ra cho họ và bảo: “ Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân. Hôm nay, Đấng Cứu Sống đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đa-vít, Người là Đấng Ki-tô Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: Anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ.” Bỗng có muôn vàn thiên thần khác hợp với sứ thần này cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa như sau: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế cho loài người Chúa thương.”
    Khi các thiên thần từ biệt mấy người chăn chiên, mấy người này bảo nhau: “ Nào chúng ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho chúng ta biết.” Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp chị Ma-ri-a, anh Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. Họ thờ lạy Hài Nhi, và múa nhảy mừng Bé, vui sướng lắm.
    CẢNH BỐN (Hang Bê-lem)
    Sau khi các mục đồng thờ lạy Chúa Giê-su xong, họ múa nhảy mừng

    VŨ DO THÁI TP: (Ho) Cậu biết sao không. Một thời gian sau đó, thì lại có mấy vị chiêm tinh, đạo sĩ từ phương đông tới tìm Hài Nhi. Họ theo một vì sao lạ dẫn lối đến đây.

    Y: Có phải là ba nhà chiêm tinh không?
    TP: Đúng. Nghe nói họ dâng tặng Hài Nhi Giê-su vàng, hương và mộc dược.
    Y: Vậy là đúng rồi. Ba em và hai bác Balthazar và Melchior đó. Mừng quá. Ba em đã tìm được Vua dân Do Thái rồi.
    TP: Su.....ỵt! Đừng nói vậy, ông Hê-rô-đê nổi giận lên giết chúng ta bây giờ.
    Y: Ba em và hai bác kia có hề hấn gì không chị?
    TP: Không đâu. Họ đều bình an ra về. Để chị kể cho em nghe tiếp. Ngôi sao lạ vẫn dẫn đường cho Ba em và hai bác gì đó đi đến Giê-ru-sa-lem. Đến đây, thì ngôi sao biến mất. Thế là cả ba phải vào trong dinh vua Hê-rô-đê dọ hỏi: “Đức Vua dân Do Thái mới sinh hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người. “ Nghe tin ấy, vua Hê-rô-đê bối rối, ông ghen đấy mà! Cả thành Giê-ru-sa-lem cũng xôn xao. May mà các kinh sư đọc được lời tiên tri trong sách ngôn sứ Mi-kha, nên đã cho Ba em và các bác kia biết phải đến Bê-lem mà tìm Hài Nhi. Bấy giờ vua Hê-rô-đê bí mật mời Ba em và các bác kia đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đã xuất hiện.
    Y: Em biết cả ngày lẫn giờ. Chị muốn biết không, em nói cho chị nghe.
    TP: Ê, để chị kể tiếp cho em. Rồi sau đó vua Hê-rô-đê bảo Ba em và các bác kia đi Bê-lem và dặn rằng: “ Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người.”
    Y: Đểu. Ông Hê-rô-đê mà chịu thờ lạy Hài Nhi à?
    TP: Em nói đúng. Ông muốn gạt Ba em mà thôi. Ông ghen dữ lắm. Ông muốn nhờ Ba em đi tìm cho ra Hài Nhi rồi báo lại cho ông để ông cho người đến giết khỏi ai cướp ngai vàng của ông và con cháu ông đó mà.
    Y:Vậy Ba em có mắc mưu vua Hê-rô-đê không chị?
    (“Ba Vua “ đến với đoàn tùy tùng, lễ vật).
    TP: Không đâu. Khi Ba em và các bác kia rời cung Vua, thì bấy giờ ngôi sao họ đã thấy ở phương đông lại xuất hiện, và dẫn các ngài đến tận nơi Hài Nhi ở. Vào nhà, các ngài gặp Hài Nhi và mẹ là cô Ma-ri-a, và chồng cô là anh Giu-se. Các ngài liền sấp mình thờ lạy Hài Nhi, rồi mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến.
    Dân chúng chung quanh cùng Ba em và các bác kia múa nhảy tưng bừng lắm.

    Tin mừng mà. Tin mừng trọng đại không phải cho Bê-lem mà cho cả nhân loại mà em! VŨ DO THÁI
    Y: Chị nè, rồi sau đó, Ba em đi đâu?

    TP: Thiên thần Chúa báo mộng cho Ba em và các bác bảo rằng đừng trở lại với vua Hê-rô-đê, nên các ngài đã theo lối khác mà về lại quê nhà rồi.
    Y: Thế thì Bé Giê-su, chị Ma-ri-a và anh Giu-se đâu rồi?
    TP: Cũng tại vì Ba em và các bác kia không trở lại cung vua, nên ông Hê-rô-đê mới nổi giận, nổi ghen, hạ lệnh giết hết mọi con trai từ hai tuổi trở xuống.
    Y: Trời, sao ác thế! Vậy Bé Giê-su có bị giết không? Hay con chị là Giê-su? Chị là Ma-ri-a?
    TP: Đâu, đâu phải. Chị đây đâu được phúc ấy. Chỉ cô Ma-ri-a mới thật là người có phúc hơn mọi phụ nữ. Cô Ma-ri-a mới thật là đầy ơn phúc. Con Cô ấy mới là Con Đấng Tối Cao.
    Y: Vậy cô Ma-ri-a đâu rồi? Em muốn gặp cô ấy. Chắc cô Ma-ri-a dễ thương lắm, phải không chị?
    P: Đúng, em gặp cô Ma-ri-a, hay anh Giu-se là em mến ngay. Bé Giê-su lại tuyệt trần.
    Y: Vậy gia đình đó đâu rồi, chị? Chị chỉ đường cho em đến gặp nhe.
    TP: Nghe bảo rằng thiên thần Chúa đã hiện ra báo mộng cho anh Giu-se, nên đang đêm anh đã dậy và đem cô Ma-ri-a cùng Bé Giê-su trốn sang Ai-Cập rồi.
    Y: Vậy thì em phải chạy sang Ai-Cập tìm Bé Giê-su.
    TP: Đường xa lắm. Em nên thận trọng. Vì dọc đường người ta hay bắt đàn bà con gái đem bán làm nô lệ lắm đó.
    Y: Ha, ha. Thằng con trai này đâu có gì để sợ.
    TP: Này cậu con trai tốt lành. Cậu trông giống con gái quá đi thôi.
    Y: Thôi, em chào chị. Em phải đi ngay, không lại mất Ngài.
    TP: Mất Ngài? Chị tưởng là em đã gặp Ngài đâu đó rồi. Nhìn em, chị như thấy như có Ngài trong em vậy.
    Y: Chị nói gì em không hiểu. Thôi, em xin chào chị. Em đi thôi.
    TP: Xin Thiên Chúa của Áp-ra-ham, của I-xa-ác, của Gia-cóp phù hộ cho em.
    Y: Cám ơn chị nhe. Em chào chị.
    CẢNH NĂM Ai Cập

    XNV: Thế rồi Y-lan lại lên đường sai Ai-Cập tìm kiếm Bé Giê-su. Trong tay nàng giờ chỉ còn một viên ngọc trong suốt như pha lê mà thôi. Ba viên ngọc quý, nàng muốn dâng cho Bé Giê-su, thì đã mất hai, một viên nàng đã dùng để cứu trợ nạn nhân lũ lụt, một viên để cứu em bé ở Bê-lem thoát lưỡi gươm quân Hê-rô-đê. Tuy thế, nàng vẫn không chút buồn phiền, trái lại trong tim nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc một cách diệu kỳ. Vượt qua sa mạc Si-na-i, rồi Biển Lau Sậy, nàng vào địa hạt thành A-lê-xan-dri-a xứ Ai-Cập. Thành phố thật ồn ào, náo nhiệt. Người dân đang múa hát mừng lễ kính thần Ai-rít.

    VŨ AI CẬP
    XNV: Rời nơi hội hè, Y-lan tiến sâu vào thành và nàng bất ngờ gặp một đám đông rất đặc biệt. Tò mò, nàng đến gần. Thì ra, đây là chợ người. Người ta đem bán người. Có kẻ mua người về làm đầy tớ, có kẻ mua người về làm nô lệ, có kẻ mua người về làm vợ hầu. Người mua đang ồn ào huyên náo, bỗng im bặt. Tên chủ chợ người đang dẫn ra một cô gái thật đẹp để bán đấu giá. Ông ta ra giá:
    Chủ: Một tên nô lệ giá bán là 30 đồng. Nhưng cô này đẹp lắm, giá bắt đầu phải là 40 đồng.
    XNV: Thế là người ta thi nhau đấu giá
    1: 50 đồng ; 2: 60 ; 3: 100 ;
    1: 150 ; 2: 200 ; 3: 500
    1: 1,000 đồng. ;
    XNV: Mọi người im lặng. Ông chủ sung sướng công bố
    Chủ: 1,000. Rao lần thứ nhất. 1,000 rao lần thứ hai. 1,000...
    XNV: Bỗng đâu, Y Lan cao giọng:
    Y: 10,000
    XNV: Ông chủ sửng sốt:
    Chủ: 10,000. Nói chơi sao đó công tử?
    XNV: Thế là mọi người nhìn Y-Lan, khó ai tin nổi

    2:Tướng nhà ngươi làm sao mà có chừng đó tiền? 3: Hay là mê gái rồi nói bậy hả?
    XNV: Nhưng Y Lan tiến lại gần, cho ông chủ xem viên ngọc trong suốt như pha lê, và bảo.

    Y: Ông chủ. Ông chủ xem cái này có đủ để mua cô gái dễ thương không?
    Chủ: Dạ dạ. Dạ quá đủ. 10,000, 10,000, 10,000 rao cả ba lần rồi đó. Bán!
    Xin mời đại công tử đem cô này về đi. Cô ta giờ đây là của đại công tử rồi đó. Không là vợ đẹp, thì cũng là tỳ nữ sủng ái. Đa tạ đại công tử.
    Y: Cám ơn ông chủ.
    XNV: Mua được cô gái nô lệ xinh đẹp, Y-lan cầm lấy dây xích dẫn cô ta đi hết đường này sang đường khác như tìm một văn phòng nào đó, khiến cô gái nô lệ nổi giận.
    NL: (Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Này tên kia. Ngươi dẫn ta đi khắp phố phường thế này để khoe ngươi là kẻ giàu có với cả thành A-lê-xan-dri-a phải không? Ngươi làm nhục ta đến thế này ư?

    Y-lan chỉ biết lấy tay áo lau nước miếng, rồi tiếp tục dẫn cô đến trước một văn phòng, cột dây xích vào trụ. Y: Cô em cảm phiền đứng chờ. Tôi vào trong văn phòng này có chút chuyện.

    NL: (Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Ta đâu phải là ngựa mà ngươi cột ta như thế này.
    Y-lan chỉ biết lấy tay áo lau nước miếng, rồi đi vào trong
    (Tiếng vọng từ nhỏ rồi lớn dần.) XNV: Vào trong văn phòng hộ tịch, Y Lan đã yêu cầu viên chức Ai Cập cấp giấy trả tự do cho cô gái nô lệ nàng vừa mua.
    VC: Sao cậu dại thế. Trông cô ấy đẹp quá mà.

    Y: Đúng, cô ấy thật dễ thương. Tôi rất thương cô.
    TV: Cậu thương cô, sao không lấy cô làm vợ, làm hầu, mà lại thả cô đi, trả tự do cho cô?
    Y: Vì tôi muốn thương cô.
    TV: Thương kiểu này thì thật là dại. Tôi chưa thấy ai thương người kiểu khờ dại như cậu.
    Y: Yêu thì phải dại, phải khờ vì người mình yêu chứ!


    (Suu tầm)
    Truyền Thông TNTT

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:

    *.* ...Còn chờ chi nữa chưa cùng song hành
    Dẹp mọi chuyện xung khắc rồi gánh vác nhau
    Vì đời đen tối nay đã không còn
    Vì Chúa đến nơi rồi...!!
    *.*





  2. #2
    halleluyah's Avatar
    Trạng thái :   halleluyah đã thoát
    Tham gia : Aug 2010
    Bài gửi : 145
    Tên thật:
    JMAG NQĐ
    Đến từ: HX- Đất lành chim đậu!
    Sở thích: nhiều quá, chả nhớ nổi....:)
    Nghề nghiệp: lại đi học gồi...:)
    Cảm ơn
    126
    Được cảm ơn 293 lần
    trong 82 bài viết
    VŨ DO THÁI TP: (Ho) Cậu biết sao không. Một thời gian sau đó, thì lại có mấy vị chiêm tinh, đạo sĩ từ phương đông tới tìm Hài Nhi. Họ theo một vì sao lạ dẫn lối đến đây.

    Y: Có phải là ba nhà chiêm tinh không?
    TP: Đúng. Nghe nói họ dâng tặng Hài Nhi Giê-su vàng, hương và mộc dược.
    Y: Vậy là đúng rồi. Ba em và hai bác Balthazar và Melchior đó. Mừng quá. Ba em đã tìm được Vua dân Do Thái rồi.
    TP: Su.....ỵt! Đừng nói vậy, ông Hê-rô-đê nổi giận lên giết chúng ta bây giờ.
    Y: Ba em và hai bác kia có hề hấn gì không chị?
    TP: Không đâu. Họ đều bình an ra về. Để chị kể cho em nghe tiếp. Ngôi sao lạ vẫn dẫn đường cho Ba em và hai bác gì đó đi đến Giê-ru-sa-lem. Đến đây, thì ngôi sao biến mất. Thế là cả ba phải vào trong dinh vua Hê-rô-đê dọ hỏi: “Đức Vua dân Do Thái mới sinh hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người. “ Nghe tin ấy, vua Hê-rô-đê bối rối, ông ghen đấy mà! Cả thành Giê-ru-sa-lem cũng xôn xao. May mà các kinh sư đọc được lời tiên tri trong sách ngôn sứ Mi-kha, nên đã cho Ba em và các bác kia biết phải đến Bê-lem mà tìm Hài Nhi. Bấy giờ vua Hê-rô-đê bí mật mời Ba em và các bác kia đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đã xuất hiện.
    Y: Em biết cả ngày lẫn giờ. Chị muốn biết không, em nói cho chị nghe.
    TP: Ê, để chị kể tiếp cho em. Rồi sau đó vua Hê-rô-đê bảo Ba em và các bác kia đi Bê-lem và dặn rằng: “ Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người.”
    Y: Đểu. Ông Hê-rô-đê mà chịu thờ lạy Hài Nhi à?
    TP: Em nói đúng. Ông muốn gạt Ba em mà thôi. Ông ghen dữ lắm. Ông muốn nhờ Ba em đi tìm cho ra Hài Nhi rồi báo lại cho ông để ông cho người đến giết khỏi ai cướp ngai vàng của ông và con cháu ông đó mà.
    Y:Vậy Ba em có mắc mưu vua Hê-rô-đê không chị?
    (“Ba Vua “ đến với đoàn tùy tùng, lễ vật).
    TP: Không đâu. Khi Ba em và các bác kia rời cung Vua, thì bấy giờ ngôi sao họ đã thấy ở phương đông lại xuất hiện, và dẫn các ngài đến tận nơi Hài Nhi ở. Vào nhà, các ngài gặp Hài Nhi và mẹ là cô Ma-ri-a, và chồng cô là anh Giu-se. Các ngài liền sấp mình thờ lạy Hài Nhi, rồi mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến.
    Dân chúng chung quanh cùng Ba em và các bác kia múa nhảy tưng bừng lắm.

    Tin mừng mà. Tin mừng trọng đại không phải cho Bê-lem mà cho cả nhân loại mà em! VŨ DO THÁI
    Y: Chị nè, rồi sau đó, Ba em đi đâu?

    TP: Thiên thần Chúa báo mộng cho Ba em và các bác bảo rằng đừng trở lại với vua Hê-rô-đê, nên các ngài đã theo lối khác mà về lại quê nhà rồi.
    Y: Thế thì Bé Giê-su, chị Ma-ri-a và anh Giu-se đâu rồi?
    TP: Cũng tại vì Ba em và các bác kia không trở lại cung vua, nên ông Hê-rô-đê mới nổi giận, nổi ghen, hạ lệnh giết hết mọi con trai từ hai tuổi trở xuống.
    Y: Trời, sao ác thế! Vậy Bé Giê-su có bị giết không? Hay con chị là Giê-su? Chị là Ma-ri-a?
    TP: Đâu, đâu phải. Chị đây đâu được phúc ấy. Chỉ cô Ma-ri-a mới thật là người có phúc hơn mọi phụ nữ. Cô Ma-ri-a mới thật là đầy ơn phúc. Con Cô ấy mới là Con Đấng Tối Cao.
    Y: Vậy cô Ma-ri-a đâu rồi? Em muốn gặp cô ấy. Chắc cô Ma-ri-a dễ thương lắm, phải không chị?
    P: Đúng, em gặp cô Ma-ri-a, hay anh Giu-se là em mến ngay. Bé Giê-su lại tuyệt trần.
    Y: Vậy gia đình đó đâu rồi, chị? Chị chỉ đường cho em đến gặp nhe.
    TP: Nghe bảo rằng thiên thần Chúa đã hiện ra báo mộng cho anh Giu-se, nên đang đêm anh đã dậy và đem cô Ma-ri-a cùng Bé Giê-su trốn sang Ai-Cập rồi.
    Y: Vậy thì em phải chạy sang Ai-Cập tìm Bé Giê-su.
    TP: Đường xa lắm. Em nên thận trọng. Vì dọc đường người ta hay bắt đàn bà con gái đem bán làm nô lệ lắm đó.
    Y: Ha, ha. Thằng con trai này đâu có gì để sợ.
    TP: Này cậu con trai tốt lành. Cậu trông giống con gái quá đi thôi.
    Y: Thôi, em chào chị. Em phải đi ngay, không lại mất Ngài.
    TP: Mất Ngài? Chị tưởng là em đã gặp Ngài đâu đó rồi. Nhìn em, chị như thấy như có Ngài trong em vậy.
    Y: Chị nói gì em không hiểu. Thôi, em xin chào chị. Em đi thôi.
    TP: Xin Thiên Chúa của Áp-ra-ham, của I-xa-ác, của Gia-cóp phù hộ cho em.
    Y: Cám ơn chị nhe. Em chào chị.
    CẢNH NĂM Ai Cập

    XNV: Thế rồi Y-lan lại lên đường sai Ai-Cập tìm kiếm Bé Giê-su. Trong tay nàng giờ chỉ còn một viên ngọc trong suốt như pha lê mà thôi. Ba viên ngọc quý, nàng muốn dâng cho Bé Giê-su, thì đã mất hai, một viên nàng đã dùng để cứu trợ nạn nhân lũ lụt, một viên để cứu em bé ở Bê-lem thoát lưỡi gươm quân Hê-rô-đê. Tuy thế, nàng vẫn không chút buồn phiền, trái lại trong tim nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc một cách diệu kỳ. Vượt qua sa mạc Si-na-i, rồi Biển Lau Sậy, nàng vào địa hạt thành A-lê-xan-dri-a xứ Ai-Cập. Thành phố thật ồn ào, náo nhiệt. Người dân đang múa hát mừng lễ kính thần Ai-rít.

    VŨ AI CẬP
    XNV: Rời nơi hội hè, Y-lan tiến sâu vào thành và nàng bất ngờ gặp một đám đông rất đặc biệt. Tò mò, nàng đến gần. Thì ra, đây là chợ người. Người ta đem bán người. Có kẻ mua người về làm đầy tớ, có kẻ mua người về làm nô lệ, có kẻ mua người về làm vợ hầu. Người mua đang ồn ào huyên náo, bỗng im bặt. Tên chủ chợ người đang dẫn ra một cô gái thật đẹp để bán đấu giá. Ông ta ra giá:
    Chủ: Một tên nô lệ giá bán là 30 đồng. Nhưng cô này đẹp lắm, giá bắt đầu phải là 40 đồng.
    XNV: Thế là người ta thi nhau đấu giá
    1: 50 đồng ; 2: 60 ; 3: 100 ;
    1: 150 ; 2: 200 ; 3: 500
    1: 1,000 đồng. ;
    XNV: Mọi người im lặng. Ông chủ sung sướng công bố
    Chủ: 1,000. Rao lần thứ nhất. 1,000 rao lần thứ hai. 1,000...
    XNV: Bỗng đâu, Y Lan cao giọng:
    Y: 10,000
    XNV: Ông chủ sửng sốt:
    Chủ: 10,000. Nói chơi sao đó công tử?
    XNV: Thế là mọi người nhìn Y-Lan, khó ai tin nổi

    2:Tướng nhà ngươi làm sao mà có chừng đó tiền? 3: Hay là mê gái rồi nói bậy hả?
    XNV: Nhưng Y Lan tiến lại gần, cho ông chủ xem viên ngọc trong suốt như pha lê, và bảo.

    Y: Ông chủ. Ông chủ xem cái này có đủ để mua cô gái dễ thương không?
    Chủ: Dạ dạ. Dạ quá đủ. 10,000, 10,000, 10,000 rao cả ba lần rồi đó. Bán!
    Xin mời đại công tử đem cô này về đi. Cô ta giờ đây là của đại công tử rồi đó. Không là vợ đẹp, thì cũng là tỳ nữ sủng ái. Đa tạ đại công tử.
    Y: Cám ơn ông chủ.
    XNV: Mua được cô gái nô lệ xinh đẹp, Y-lan cầm lấy dây xích dẫn cô ta đi hết đường này sang đường khác như tìm một văn phòng nào đó, khiến cô gái nô lệ nổi giận.
    NL: (Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Này tên kia. Ngươi dẫn ta đi khắp phố phường thế này để khoe ngươi là kẻ giàu có với cả thành A-lê-xan-dri-a phải không? Ngươi làm nhục ta đến thế này ư?

    Y-lan chỉ biết lấy tay áo lau nước miếng, rồi tiếp tục dẫn cô đến trước một văn phòng, cột dây xích vào trụ. Y: Cô em cảm phiền đứng chờ. Tôi vào trong văn phòng này có chút chuyện.

    NL: (Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Ta đâu phải là ngựa mà ngươi cột ta như thế này.
    Y-lan chỉ biết lấy tay áo lau nước miếng, rồi đi vào trong
    (Tiếng vọng từ nhỏ rồi lớn dần.) XNV: Vào trong văn phòng hộ tịch, Y Lan đã yêu cầu viên chức Ai Cập cấp giấy trả tự do cho cô gái nô lệ nàng vừa mua.
    VC: Sao cậu dại thế. Trông cô ấy đẹp quá mà.

    Y: Đúng, cô ấy thật dễ thương. Tôi rất thương cô.
    TV: Cậu thương cô, sao không lấy cô làm vợ, làm hầu, mà lại thả cô đi, trả tự do cho cô?
    Y: Vì tôi muốn thương cô.
    TV: Thương kiểu này thì thật là dại. Tôi chưa thấy ai thương người kiểu khờ dại như cậu.
    Y: Yêu thì phải dại, phải khờ vì người mình yêu chứ!


    (Suu tầm)
    Truyền Thông TNTT
    *.* ...Còn chờ chi nữa chưa cùng song hành
    Dẹp mọi chuyện xung khắc rồi gánh vác nhau
    Vì đời đen tối nay đã không còn
    Vì Chúa đến nơi rồi...!!
    *.*





+ Trả Lời Ðề Tài

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình