Trạng thái :  
Tham gia : Jan 2012
Bài gửi : 362
Tên Thánh: Duy-an
Tên thật: Nguyễn Duy An
Đến từ: Giáo Xứ Thanh Đa / Sài Gòn
Sở thích: Đọc sách, lướt web
Nghề nghiệp: Kinh doanh
Cảm ơn 5
Được cảm ơn 2,060 lần
trong 364 bài viết
Gần qua ngày mới, tính online ghé nhà chút xíu.
Vừa mở Yahoo chat, đã có người 'nhảy vô':
- Anh Duy An là sinh viên hả?
- Mình không còn là sinh viên lâu rồi.
- Anh có đeo kính cận không vậy?
- Mình không có!
- Có người cho anh đeo cái kính cận 10 đi-ốp kìa...
- Nghĩa là sao?
- Vào đi rồi biết!
- Nhưng mà... vào đâu?
- Vào nhà mình á.
- Mình vẫn chưa hiểu?
- Anh tìm Phù thuỷ nhí đi, hay tìm Thanh Tú cũng được.
- Thiệt tình là mình hỏng hiểu gì hết...
Thế là hiện ra 1 cái link, vào, và đọc thấy...
Thật hay, hay lắm và... ngồi cười một mình.
Cám ơn Phù thuỷ nhí dễ thương nhiều nhiều...
Nhờ Mắt Huyền mà mình được đi vào cõi Liêu trai đời thường,
được trở về ký ức ngày nào, một ký ức rộn vui
với âm hưởng bài hát 'bang bang' của một thời 'Khi xưa ta bé...'
Cũng có lời nhắn nhủ ngăn ngắn cho văn sỹ Mắt Huyền:
Nếu Phù thuỷ nhí chịu đổi nick thành Thanh Tú
thì có lẽ mình cũng sẽ về sắm ngay một chiếc xe đạp!
Hihihi...
Nhưng thôi, nói vậy chứ hông có ép đâu nha...
Có điều, xin mạn phép tác giả,
mong được ké thêm chút chút đoạn cuối
cho câu chuyện thêm phần... tin tin (teen teen)
và hơi hơi phiêu bồng chút xíu nha...
Nếu có dở tệ đi nữa cũng xin văn sỹ và cả nhà lượng thứ...
Nguyên văn bởi
Phù thủy nhí
...
Chiều mát rượi, hôm nay, xe bus lơ đễnh quên mất cô bé hay nheo nheo mắt để tìm chỗ mỗi lần bước lên xe, nàng thì…cảm giác thật là lạ … chàng thì, con đường thành phố hôm nay bỗng trở nên đáng yêu biết bao, còn chiếc chiếc xe đạp thật vui vì nó có thêm cô bạn đồng hành nheo mắt thật dễ thương….
Mắt Huyền
Bỗng 'Két ét ét...'
Bị thắng gấp trước một đám người lố nhố giữa đường
chiếc xe bus dừng đột ngột làm cho Duy An
cũng như một số hành khách đang gà gật trên xe choàng tỉnh...
Chàng ngơ ngác vài giây rồi mới chợt hiểu và nhớ ra:
À, hôm nay mình đi xe bus cơ mà...
Thật ra, sau 2 lần gặp gỡ 'chính thức' chàng thấy cứ sao sao á...
mà hình như Thanh Tú nói đúng, đi bus cũng tiện lợi thật.
Hơn nữa, chàng cũng thầm nghĩ:
Mình là người trẻ mà lại Công Giáo nữa,
sao mình không thử vị tha một lần thay vì cứ vị kỷ?
Sao lại cứ sống vì mình, vì cái sở thích của mình
mà không thử một lần sống vì người khác, mà cụ thể là vì Thanh Tú?
Thanh Tú không biết đi xe đạp, vậy sao mình không đi xe bus với nàng nhỉ?
(Nhưng phải làm như vô tình thôi, Duy An nhé! Chàng tự nhắc mình.)
Và thế là, lần đầu tiên, Duy An tạm biệt con thiết mã
để 'Nào ta cùng buýt'...mà mục đích chính chỉ là
để được... vô tình gặp Thanh Tú.
Mùi xăng dầu và cái kiểu chạy chút dừng, chạy chút dừng...
làm chàng ta nao nao trong dạ, thôi thì nhắm mắt cho yên.
Không ngờ... ngủ ngon lành.
Và như thế là giấc mơ trên kia đã chợt ào đến.
Cái giấc mơ bon bon trên chiếc xe đạp trong nắng tà,
có tiếng kể chuyện ríu rít của Thanh Tú.
Thỉnh thoảng chàng lại đẩy đẩy gọng kiếng,
và biết chắc ở phía sau Thanh Tú đang nheo nheo...
Giấc mơ đang đẹp thế mà...
Mà sao xe bus lại thắng gấp thế? Xe chạy tới đâu rồi?
Mà cái đám đông gì thế này? Sao lố nhố ngoài đường?
Chàng một tay vừa giữ gọng kiếng, tay kia bám thanh trần
cố dướn người qua kiếng xe bus nhìn vào cái đám đông đang lố nhố...
Chàng lại nheo nheo mắt...
Mình có nhìn lầm không? Cái màu áo này quen thuộc lắm...
mà lại là người bị nạn nữa chứ!
Trời ơi! là Thanh Tú. Sao lại là nàng được cơ chứ?
Chàng không mong muốn gặp nàng trong cảnh huống này...
Xe bus đang dừng, chàng phóng đại xuống đường,
vẹt đám đông và gọi thảng thốt: Tha...nh... T...ú...
Cứ tưởng là trời long đất sụp,
nhưng như một phép mầu, Thanh Tú đứng lên vuốt lại áo xống
và nói như không có gì: 'Không sao, không sao...
Mà sao Duy An lại có mặt ở đây?'
Chàng càng thất thần ngơ ngác hơn khi thấy Thanh Tú
bước đến nhấc chiếc xe đạp mới tinh nằm chỏng chơ bên cạnh
bánh trước vẫn còn quay quay... rồi dắt vào lề.
Chẳng lẽ lại mơ? Có đâu mà mơ hoài vậy trời?
Chàng hỏi một cách lãng nhách, trong khi tay chỉ vào chiếc xe:
'Tha...nh T...ú... ? Xe ... đạp...?'
Thanh Tú nói một mạch:
Thanh Tú thấy hông biết đi xe cũng hơi bất tiện,
nên mua cái xe đạp, tập được mấy ngày, chạy được rồi...
Hôm nay đi làm chương trình radio
tiện thể xuống thăm Vịt Xiêm luôn,
thấy đường cũng gần nên Thanh Tú thử đi xe đạp
hông ngờ đường hơi đông, cứ lóng ngóng nên... sợ quá, té luôn.
Cũng chỉ xây xát chút đỉnh, không sao!
Hihihi...
Cái hihihi và cái nheo nheo mắt quá đỗi tự nhiên của Thanh Tú
làm Duy An trấn tĩnh lại phần nào...
- Ủa mà xe Duy An đâu?
- Hôm nay tự nhiên Duy An thấy thích đi xe bus.
Vừa nói chàng vừa cúi xuống vẻ như xem xét chiếc xe:
không có gì hư hại nhiều...
Chàng đề nghị lí nhí:
- Thôi để Duy An chở Thanh Tú đi....
Nàng ngồi ngay lên yên sau.
Nắng chiều đẹp thật, vàng ươm, óng ả!
Dù đoạn đường đến nhà thờ Hàng Xanh còn có chút xíu,
nhưng chở Thanh Tú đi là thật chứ không phải là giấc mơ.
Chắc còn hơi đau đau (hay sao đó),
nên phía sau không có tiếng nói chuyện ríu rít,
nhưng phía trước có tiếng huýt sáo nho nhỏ...
Họ đến nơi vừa kịp giờ 'phát sóng' radio.
Chủ đề hôm ấy là AGAPE và EGAPA (một chủ đề là lạ!).
Trong đó, cũng có phần chia sẻ ngắn gọn về lối sống vị tha
thay cho vị kỷ của Giới trẻ Công Giáo hôm nay.
Nhạc nền rộn rã...
Thính giả nếu thật để ý sẽ thấy
giọng của hai xướng ngôn viên hôm nay rất hào hứng...
nhưng để ý cách mấy cũng không thể nào phát hiện ra được
họ đã bị... 'thương' vì đã dám sống vị tha.
Duy-an.