Trạng thái :  
Tham gia : Feb 2012
Bài gửi : 63
Tên thật: Nguyễn Anh Khoa
Đến từ: Đồng Nai
Sở thích: Thể thao,du lịch,đọc sách,IT
Nghề nghiệp: IT
Cảm ơn 1,133
Được cảm ơn 531 lần
trong 101 bài viết
Thiên Chúa yêu thương nhân loại vô bờ bến sao lại có chuyện đi phạt loài người?
Anh Cát Bụi nói vấn đề này hoàn toàn không sai !"Thiên Chúa Là Tình Yêu " vì vậy làm sao Ngài lại muốn trừng phạt con người được ?
Nhưng câu : " Nhưng loài người vô tình không những không yêu mến mà còn muốn chống lại Thiên Chúa. vì thế, loài người đã bị phạt. " thì ngoisaovm thiết nghĩ ĐTGM muốn ám chỉ về tội Nguyên Tổ.Con Người thuở ban đầu đã kiêu ngạo,muốn mình được bằng Thiên Chúa nên đã ăn trái cấm.Đây cũng chỉ là một cách diễn tả của Kinh Thánh để diễn đạt vấn đề : Con Người đã từ chối Tình Yêu của Thiên Chúa,để rồi phạm tội,và từ đó sự dữ đã tràn vào thế gian.Nếu lần xem lại Kinh Thánh thời Cựu Ước,chắc chúng ta sẽ nhận ra một điều : Thiên Chúa của chúng ta Nghiêm Khắc quá : Hỏa thiêu thàn Sodoma và Gomora.hoặc như trong sách Xuất Hành : "Ðừng thờ lạy và phụng sự các hình tượng ấy, vì Ta là Chúa, Thiên Chúa ngươi, Chúa hùng mạnh, Chúa ganh tị, trừng phạt con vì tội lỗi cha, cho đến ba bốn đời, những kẻ ghét Ta; Ta tỏ lòng nhân lành đến ngàn đời đối với những ai kính mến Ta, và tuân giữ các giới răn Ta."Nhưng trên hết mọi điều,Thiên Chúa vẫn Yêu Thương con Người.Ví như cuộc " Ngã giá " giữa Apraham và Thiên Chúa trước khi tiêu diệt thành Sodoma : " Chẳng lẽ Ngài tiêu diệt người lành một trật với kẻ dữ sao? Giả như trong thành có 50 người lành ..... Xin Chúa đừng giận, cho con nói một lần này nữa thôi: Giả như tìm được mười người thì sao?" Chúa đáp: "Vì mười người đó, Ta sẽ không phá huỷ Xơ-đôm.".Sang tới Tân Ước thì ta thấy một Thiên Chúa đã Yêu Thương con người đến độ : "Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi đã trao ban Con Một cho thế gian, để những ai tin vào Con Một Người sẽ không phải chết mà còn được sống đời đời “(Ga 3,16).
*********************************
P/S: Chia sẻ một chút về mầu nhiệm sự dữ
-- Mầu Nhiệm Sự Dữ :
Có nhiều người vẫn hỏi rằng : Trước những Thiên Tai như : động đất,sóng thần ở Nhật Bản,chiến tranh loạn lạc,Thiên Chúa Chúng ta ở đâu?Hoặc đó có phải là những tai ương mà Ngài giáng xuống để trừng phạt những Người tội lỗi không ? Tôi nghĩ bạn cũng như tôi đều cho rằng đó hoàn toàn không phải.
Chuyện kể rằng: Tái ông có một con ngựa, một hôm đang khi cho đi ăn thì lạc mất con ngựa. Nghe tin, hàng xóm đến chia buồn, nhưng Tái ông thì lại trả lời: "Không chừng mất ngựa mà lại là điều hay cho tôi". Một thời gian sau, con ngựa của ông trở về và dắt theo một con ngựa khác. Nghe tin, hàng xóm đến chúc mừng ông, nhưng ông lại trả lời: "Không chừng được ngựa mà lại là điều xui cho tôi". Ít lâu sau, người con trai của ông trong lúc tập cưỡi con ngựa mới đã té ngã gãy chân. Nghe tin, hàng xóm lại đến chia buồn với ông, nhưng Tái ông lại trả lời: "Không chừng con tôi gãy chân mà lại là điều hay cho tôi". Một thời gian sau, đất nước có chiến tranh và con trai ông vì gãy chân mà không phải ra chiến trường.
Trước hết, sự dữ là một thực tế có thật trong cuộc sống của chúng ta. Nó biểu hiện rất cụ thể qua chiến tranh, loạn lạc, tai ương, thiên tai, những bất công trong xã hội, nhất là tội lỗi mà chúng ta vẫn gặp hàng ngày trong cuộc sống. Chúng ta không thể tránh né mà cho rằng không có sự dữ. Nhưng ranh giới giữa sự dữ và sự thiện; giữa "lúa" và "cỏ lùng" trong thực tế thì không thật rõ ràng. Chúng ta không thể cho rằng điều này là sự dữ, còn điều kia là điều tốt.
Mặt khác, chúng ta cũng không thể đánh giá người này là tốt, còn người kia là xấu, vì cái nhìn của chúng ta không khách quan đủ, và cũng không nhìn hết mọi mặt của một con người. Hơn nữa, con người là một tạo vật có tự do, nên việc đánh giá còn khó khăn hơn. Với kinh nghiệm bản thân, chắc hẳn quý ông bà anh chị em cũng có cảm nghiệm như thánh Phaolô: "Thật vậy, tôi làm gì tôi cũng chẳng hiểu: vì điều tôi muốn, thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét, thì tôi lại cứ làm...Bởi đó, tôi khám phá ra luật này: khi tôi muốn làm sự thiện thì lại thấy sự ác xuất hiện ngay. Theo con người nội tâm tôi vui thích vì luật của Thiên Chúa; nhưng trong các chi thể của tôi, tôi lại thấy một luật khác: luật này chiến đấu chống lại luật của lý trí và giam hãm tôi trong luật của tội là luật vẫn nằm sâu trong các chi thể tôi." (Rm 7, 15. 21-23).
Thế đó, ranh giới giữa sự dữ và điều tốt không phải là ở những gì ta thấy ở bên ngoài. Cỏ lùng và lúa vẫn còn lẫn lộn với nhau trong cuộc sống hiện tại và ngay cả trong từng người chúng ta. Điều tốt và điều xấu chỉ cách nhau một ý hướng, một nguyên nhân thúc đẩy hành động. Thấy rõ điều đó, nên Thiên Chúa rất nhân hậu và khoan dung khi xét đoán. Tác giả sách Khôn ngoan trong bài đọc một viết: "Vì Người là Chúa mọi sự, nên tỏ ra khoan dung với mọi người... vì là chủ sức mạnh, nên Chúa xét xử hiền lành" (Kn 12, 16a. 18a). Lòng nhân hậu này còn được diễn tả thật rõ nét qua lời đáp của ông chủ với những người đầy tớ, khi họ xin đi nhổ cỏ lùng trong ruộng lúa: "Không được, kẻo khi nhổ cỏ lùng, các anh lại nhổ luôn cả lúa chăng. Hãy để cả hai mọc lên cho đến mùa gặt" (Mt 13, 29-30a).Trước hết, sự dữ là một thực tế có thật trong cuộc sống của chúng ta. Nó biểu hiện rất cụ thể qua chiến tranh, loạn lạc, tai ương, thiên tai, những bất công trong xã hội, nhất là tội lỗi mà chúng ta vẫn gặp hàng ngày trong cuộc sống. Chúng ta không thể tránh né mà cho rằng không có sự dữ. Nhưng ranh giới giữa sự dữ và sự thiện; giữa "lúa" và "cỏ lùng" trong thực tế thì không thật rõ ràng. Chúng ta không thể cho rằng điều này là sự dữ, còn điều kia là điều tốt. Nói đến đây, tôi nhớ chuyện "Tái ông mất ngựa".
Chuyện kể rằng: Tái ông có một con ngựa, một hôm đang khi cho đi ăn thì lạc mất con ngựa. Nghe tin, hàng xóm đến chia buồn, nhưng Tái ông thì lại trả lời: "Không chừng mất ngựa mà lại là điều hay cho tôi". Một thời gian sau, con ngựa của ông trở về và dắt theo một con ngựa khác. Nghe tin, hàng xóm đến chúc mừng ông, nhưng ông lại trả lời: "Không chừng được ngựa mà lại là điều xui cho tôi". Ít lâu sau, người con trai của ông trong lúc tập cưỡi con ngựa mới đã té ngã gãy chân. Nghe tin, hàng xóm lại đến chia buồn với ông, nhưng Tái ông lại trả lời: "Không chừng con tôi gãy chân mà lại là điều hay cho tôi". Một thời gian sau, đất nước có chiến tranh và con trai ông vì gãy chân mà không phải ra chiến trường.
Mặt khác, chúng ta cũng không thể đánh giá người này là tốt, còn người kia là xấu, vì cái nhìn của chúng ta không khách quan đủ, và cũng không nhìn hết mọi mặt của một con người. Hơn nữa, con người là một tạo vật có tự do, nên việc đánh giá còn khó khăn hơn. Với kinh nghiệm bản thân, chắc hẳn quý ông bà anh chị em cũng có cảm nghiệm như thánh Phaolô: "Thật vậy, tôi làm gì tôi cũng chẳng hiểu: vì điều tôi muốn, thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét, thì tôi lại cứ làm...Bởi đó, tôi khám phá ra luật này: khi tôi muốn làm sự thiện thì lại thấy sự ác xuất hiện ngay. Theo con người nội tâm tôi vui thích vì luật của Thiên Chúa; nhưng trong các chi thể của tôi, tôi lại thấy một luật khác: luật này chiến đấu chống lại luật của lý trí và giam hãm tôi trong luật của tội là luật vẫn nằm sâu trong các chi thể tôi." (Rm 7, 15. 21-23).
Thế đó, ranh giới giữa sự dữ và điều tốt không phải là ở những gì ta thấy ở bên ngoài. Cỏ lùng và lúa vẫn còn lẫn lộn với nhau trong cuộc sống hiện tại và ngay cả trong từng người chúng ta. Điều tốt và điều xấu chỉ cách nhau một ý hướng, một nguyên nhân thúc đẩy hành động. Thấy rõ điều đó, nên Thiên Chúa rất nhân hậu và khoan dung khi xét đoán. Tác giả sách Khôn ngoan trong bài đọc một viết: "Vì Người là Chúa mọi sự, nên tỏ ra khoan dung với mọi người... vì là chủ sức mạnh, nên Chúa xét xử hiền lành" (Kn 12, 16a. 18a). Lòng nhân hậu này còn được diễn tả thật rõ nét qua lời đáp của ông chủ với những người đầy tớ, khi họ xin đi nhổ cỏ lùng trong ruộng lúa: "Không được, kẻo khi nhổ cỏ lùng, các anh lại nhổ luôn cả lúa chăng. Hãy để cả hai mọc lên cho đến mùa gặt" (Mt 13, 29-30a).
--- Tham khảo thêm : https://www.giaophanvinhlong.net/Chua...VI-TN-A-3.html