PDA

View Full Version : Hoàng hôn biết cười.



Phù thủy nhỏ
28-02-2011, 10:03 PM
"Sự chia sẻ dù là nhỏ bé nhưng cũng đủ làm ấm lòng người"

Giờ tan học. Hoàng hôn? Không! Ở cái thành phố chật hẹp và bụi bặm như thế này thì làm gì có hoàng hôn. Hoàng hôn là những buổi chiều ngồi ngắm mặt trời dần khuất sau rặng tre già, hoàng hôn là những buổi chiều trông từ xa xa thấy bóng người nhỏ xíu của má đi làm đồng về, hoàng hôn là những buổi chiều sân bóng đá đầu làng nhộn nhịp tiếng cười vui, la hét, hoàng hôn là tiếng bé Xíu cháu nó làm rộn rã cả bữa cơm gia đình , hoàng hôn là …… Ùa vào ký ức nó những hình ảnh thân thuộc, nhưng xa lạ. Ở thành phố này, không có lũy tre già, không có má, không có gia đình, và không có hoàng hôn. Thằng nhóc chỉ có một mình, phải gọi là chàng trai mới đúng chứ nhỉ, nó đã 18 tuổi rồi còn gì. Khuôn mặt khôi ngô, vóc dáng cao ráo, nó đã lớn. Nhưng những suy nghĩ thì còn non nớt lắm. Là con trai, nhưng là con trai út, từ nhỏ nó đã được ba mẹ và các anh chị nâng niu, chiều chuộng. Thực ra nó cũng chẳng để ý nhiều, chỉ khi xa nhà, xa quê thì nó mới biết tình cảm gia đình là gì! Nhưng con trai thì không được khóc, không thể nào lại thốt lên “nhớ nhà quá” như mấy đứa con gái mít ướt được.

Vai khoác ba lô, tay cầm trái bóng xoay xoay trông rất điêu luyện. Đi học về là thằng nhóc bay luôn ra công viên, cố gắng giải thoát mình khỏi những bon chen nơi đô hội. Hàng ghế đá chật kín người. Thành phố này lúc nào, ở đâu cũng chật kín người. Chọn một khoảng trống, vừa đủ để nhóc thích thú tung hứng, đánh banh. Trên cái ghế đá gần đó, một thằng nhóc (đây đúng là thằng nhóc thật) chừng 7,8 tuổi nhìn nó với đôi mắt ngưỡng mộ lắm:
- Anh hay quá…wow…tiếp tục đi anh…
Có người cổ vũ, thằng nhóc lớn càng hăng say biểu diễn những đường chuyền, tung hứng với banh rất điêu luyện. Được 1 lúc thì cả cầu thủ và khán giả đều thấm mệt. Thằng nhóc lớn lưng áo ướt nhẹp mồ hôi, ôm trái banh đến thở hổn hển ngồi cạnh thằng nhóc bé:
- Thích chơi không nhóc?
- Dạ thích, nhưng không làm giỏi như anh.
Thằng nhóc lớn cười gật gù. Nó chơi banh từ hồi bé xíu, những động tác này với nó chỉ là chuyện nhỏ. Bỗng nó phát hiện ra là thằng nhóc bé đang mặc đồng phục học sinh của một trường tiểu học gần đây, vai vẫn còn đeo cặp táp:
- Đi học về rồi sao không về nhà mà dô đây làm gì?
- Dạ em đợi chị em đón. A! Chị em tới rồi kìa.

Từ phía hàng cây, một cô bé cũng trạc tuổi thằng nhóc lớn, tay cầm ổ bánh mì, nước da đen nhẻm, rám nắng, quần áo gọn gàng nhưng đã cũ lắm rồi, khác hẳn với bộ áo quần đồng phục trắng tinh của đứa em.
- Chị ơi, hôm nay em được điểm 10 nữa nè.
Thằng nhóc bé chạy lại khoe với chị nó. Cô bé chỉ cười:
- Ừ, em giỏi lắm.
Dường như cô bé đã thấm mệt sau hàng giờ lang thang khắp mọi nẻo đường để cố bán hết xấp vé số trước giờ sổ. Lấy tay quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt đen nhánh của cô bé nhìn về phía thằng nhóc lớn.
- Anh này chơi banh hay lắm đó chị.
Nghe đứa em trai giới thiệu xong, cô bé nhìn thằng nhóc lớn nở một nụ cười xã giao. Nó cũng cười lại và bắt chuyện:
- Bạn là chị của nhóc này hả?
Cô bé chỉ “ừ” một tiếng cho có lệ, rồi đưa ổ bánh mì cho đứa em. Thằng nhóc lớn và cô bé, đều cảm nhận được một bức tường vô hình chặn ngang hai thế giới, hai cuộc đời có vẻ trái ngược nhau. Thằng nhóc sinh viên và cô bé bán vé số….
- Chị ơi sao 2 tháng rồi mà không có thư của mẹ vậy chị?
Câu hỏi của thằng nhóc bé xóa tan đi hai ý nghĩ ngượng ngùng. Cô bé im lặng, thở dài…….nhìn xa xăm, ánh hoàng hôn như tô thêm hồng đôi má của cô bé:
- Mẹ là một thiên thần mà, mẹ còn bận bay khắp nơi mang niềm vui đến cho mọi người chứ.
Câu trả lời của cô bé dường như không làm đứa em thỏa mãn. Nó òa khóc:
- Hu..hu….sao chị nói là em học giỏi thì mẹ sẽ viết thư cho em, mẹ sẽ mua quà cho e mà….em không chịu đâu….em không chịu đâu….
Thằng nhóc lớn ngẩn người, trước câu trả lời ….vô tư của cô bé, và trước một thằng nhóc mít ướt. Nó không biết phải làm gì, chợt nhớ ra, nó cầm trái banh chạy lại chỗ thằng nhóc bé:
- Em đừng khóc nữa, hay… anh dạy em chơi banh nha.
Chưa bao giờ thằng nhóc lớn tưởng tượng ra cảnh này,thằng con trai như nó mà phải dỗ dành một thằng nhóc ư? Nhưng lương tâm không cho phép nó đứng nhìn…hai chị em…cô bé bán vé số và thằng nhóc…

Dỗ dành một lúc thì thằng bé đã nguôi ngoai, nó chỉ là một đứa con nít nên cũng chóng quên. Để cho thằng nhóc chơi với trái banh, nó tiến lai ngồi cạnh cô bé…Nó không biết phải nói gì, chi nhìn cô bé, rồi….nhìn lung tung…cô bé vẫn nhìn lên bầu trời, cố gắng để những giọt nước mắt không rơi xuống:
- Mẹ mình mất vì sinh khó…tôi nghiệp em…chưa một lần được gọi tiếng mẹ… mình nói với nó rằng mẹ là một thiên thần….tháng nào mình cũng viết cho nó một lá thư…nói là do mẹ gửi từ thiên đàng….thằng bé thích lắm….mình nhớ…. những ngày chủ nhật được mẹ dắt đi nhà thờ, mình đứng cạnh mẹ và nhìn Chúa…mình cảm thấy mùi hương dìu dịu từ Thánh đường… ấm áp lắm…. mẹ còn nói “Chúa luôn luôn ở bên và dõi theo từng bước đi của con”….
Những giọt nước mắt đã rơi lấm tấm. Thằng nhóc chỉ biết ngồi nghe.
- Cám ơn bạn vì đã nghe mình nói,…xin lỗi vì đã làm phiền.
Cô bé hít một hơi thật dài, gạt đi những giọt nước mắt, gạt đi những ký ức đẹp đẽ. Thằng nhóc lớn chẳng biết làm gì nữa, nó bặm môi:
- Sao…sao tháng này bạn không viết thư cho thằng nhóc?
- Mình không muốn nói dối thằng bé nữa,nhưng…mình không biết… phải nói với nó như thế nào….
Cô bé thở dài, đứng dậy đi tới chỗ đứa em, đưa trái banh lại cho thằng nhóc lớn. Thằng nhóc lớn chợt cảm thấy mình thật hạnh phúc biết bao khi nó có gia đình, có một người mẹ để dạy dỗ, chiều chuộng nó. Còn cô bé bán vé số, và thằng nhóc này thì….

- Này bạn….
Nó gọi với theo 2 chị em, đưa trái banh cho thằng nhóc:
- Đây là món quà mẹ gửi tặng em đó.
- Thiệt hả anh?
Thằng bé tròn xoe mắt, thích thú ôm lấy trái banh.
- Ừ, mẹ nói nếu em học giỏi, ngoan ngoãn thì một ngày nào đó, em sẽ được lên thiên đàng với mẹ, thích không?
- Dạ thích!
Cô bé nhìn nó, rồi nhìn đứa em,sững sờ…Thằng nhóc lớn thì thầm với thằng nhóc bé điều gì đó rồi nó chạy đi thật nhanh. Không quên để lại một nụ cười tạm biệt thật dễ thương cho cô bé. Chỉ còn hai chị em. Thằng nhóc bé lên tiếng:
- Chị ơi, anh ấy nói mẹ gửi tặng chị cái này nè.
Thằng bé đưa cho cô một chuỗi tràng hạt, 10 hạt chuỗi lấp lánh trong những tia nắng cuối cùng của một ngày. Hai chị em nhìn về phía con đường, chỉ còn lại bóng thằng nhóc lớn giữa dòng người đông đúc.
- Anh ấy nói mẹ bận lắm, nên nhờ anh ấy đưa quà và chơi với chị em mình. Mẹ không bỏ rơi chị em mình đâu chị nhỉ, cả Chúa nữa, Chúa đã sai anh ấy đến với mình phải không chị….

Cô bé mỉm cười thầm cám ơn một người bạn tốt, sự chia sẻ dù là nhỏ bé nhưng cũng đủ làm ấm lòng người.

Thằng nhóc lớn, à không bây giờ thì phải gọi là chàng trai mới đúng chứ nhỉ, chàng trai 18 tuổi đã biết cách cảm thông và chia sẻ. Chàng trai nhìn về phía mặt trời. Ánh nắng cuối cùng của một ngày vẫn cố gắng nhen nhóm khi bóng đen đang ồ ạt bao phủ mọi nơi. Hoàng hôn cũng biết cười đấy nhỉ, và chàng cũng mỉm cười…




Teresa. Mộng Huyền.

San San
01-03-2011, 12:26 AM
Hình như bao giờ bà Phuthuynhinhanh vung đũa thần lên là mình cũng phải "nhảy" vào "mở hàng" cho bà.

Cám ơn Phuthuy nhiều. Truyện hay và ý nghĩa lắm. Phuthuy đúng là cỡi chỗi thần bay lung tung nên biết nhiều cảnh đời rồi viết lại để cho bàn dân thiên hạ được rõ. Khâm phục tài viết của Phuthuy. Lôi cuốn gì đâu á. Ước gì mình được như bà í. Hihiihi...

Cảm ơn Phuthuy đã chia sẻ, để mình biết quý trọng hơn tình gia đình và biết quan tâm hơn đến người xung quanh.

tiểu đệ
01-03-2011, 10:16 AM
hix hix
cảm xúc dạt dào thiệt. tiểu đệ em xin nguyện cắp sách theo học vài chục lần khóa " vung đũa thần"... Nhớ viết nhiều nhiều cho đệ tử tự nguyện dc học hỏi nghen.

Cảm ơn bài viết rất hay của phuthuy. Nó mang lại cảm giác đơn sơ, mộc mạc ngày nào của một thời quá khứ bình yên sâu lắng.
Những lời viết của Phuthuy như nhắc lại những cồn cào, những nhức nhối và cả nỗi tuyệt vọng trong lòng chúng ta cho một cuộc sống sặc mùi vật chất nơi phố thị Sài Gòn phồn hoa...
Và bây giờ, chắc chắn rằn: Khi nỗi đau vẫn còn cồn cào, và khi vệt nước mắt vẫn còn vương vấn trên rèm mi chưa kịp khép, thì nỗi tuyệt vọng đó có thể sẽ đưa chúng ta đến những niềm tin mới, khát vọng mới của hạnh phúc giản đơn. Và rồi nguồn vui, nỗi bất hạnh nào cũng sẽ cạn, cũng sẽ đến lúc đổi thay. Rồi bóng dáng ngày xưa ấy cũng sẽ tàn tạ với thời gian. Và rồi ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày mới, chúng ta sẽ làm được nếu chúng ta thực sự muốn và đồng lòng…

allihavetogive
29-04-2013, 02:17 PM
Câu chuyện thật là mộc mạc và đơn sơ, vậy mà mình khi mình đọc, nước mắt cứ chực trào ra...
Có lẽ câu chuyện nhắc mình nhớ đến một thời tuổi thơ nghèo hèn và cơ cực, mà cũng thật nhiều kỷ niệm đáng nhớ...

Lâu rồi không thấy Phù thủy nhỏ viết những truyện ngắn thế này nữa nhỉ?!
Hay cuộc sống nơi đô thị với biết bao ồn ào náo nhiệt, với lo toan bươn chải, với đủ thứ công nghệ... đã làm Phù thủy nhỏ quên mất chiếc chổi của mình?
Mong được nhìn thấy sự trở lại của em, để mang lại cho mọi người những truyện ngắn với cảm xúc nhẹ nhàng mà sâu lắng...!

Lan Anh
03-05-2013, 09:20 AM
"Sự chia sẻ dù là nhỏ bé nhưng cũng đủ làm ấm lòng người"
Teresa. Mộng Huyền.





Lâu lâu lục lọi lại chuyện cũ đọc để suy ngẫm về cuộc đời, để thấy câu nhận định của Phù Thuỷ Nhỏ cũng thâm thúy và thật ý nghĩa.
Ước mong rằng Phù Thuỷ Nhỏ, quên chuyện đời thường siêng năng cởi chổi đi lòng vòng khắp thôn xóm. Thâu tóm chuyện cổ tích giữa đời thường kể cho mọi người cùng thưởng thức.
Chuyện đời thường nghe như là cổ tích mới là Phù Thủy Nhỏ.
Phát triển tài năng nha!