PDA

View Full Version : Ba và Con



Lan Anh
24-03-2011, 03:33 AM
Bạn có bao giờ nhớ về thời thơ ấu, những ngày khi còn bé tí xíu không? Bạn có tin không khi An chỉ lên 4, lên 5 thôi mà kỷ niệm ngày ấy vẫn ứ tràn trong tim? Xạo ư? Không đâu? An luôn nhớ từng thời điểm của cuộc đời mình!

Có những chuyện ngày xưa An nhớ như in từng chi tiết, nhưng lại có thể lục tung cả nhà vẫn không tìm thấy món đồ An vừa dọn dẹp cất ở xó nào đó mà cố mãi vẫn không nhớ ra. Có một điều: chuyện về ba, An không bao giờ quên, ngỡ như mới đây thôi!

Ngày ấy, An ở nhà vì chưa đủ tuổi đến trường. An rất khờ và rất dại. Có em rồi mà vẫn mang dép ngược. Em biết mang dép, chị vẫn chưa. Tập hoài vẫn cứ quên, nhắc hoài vẫn không nhớ. Mẹ mắng yêu:
- Cái con chi mà lạ lùng!

Và tỏ ra ta đây thật thông minh, An để hai chiếc dép song song. Tự tin lắm, nhưng rồi chân trái vẫn hoàn toàn xỏ vào chiếc dép phải.

Nhỏ bé và khờ dại như thế nên An chẳng có việc gì để làm ngoài việc ngóng cổ ra ngoài sân chờ ba đi làm về. Vừa thấy ba từ ngoài ngõ, An chạy ùa ra đón. Mệt gì thì mệt, ba vẫn bế An đi từ ngoài ngõ vào nhà. Thời gian ấy, từ cổng vào đến hàng hiên An thấy như xa ngàn vạn dặm. Mỗi ngày An đều chờ để được ba bế trên tay, đồng đồng trên cổ, và thường thì An được ba cho đứng trên đôi giày láng bóng màu đen vì đánh bằng xira. Bàn tay bé xíu của An nắm chặt lấy tay ba, và từng bước chậm chạp ba cùng An vào nhà trên đôi giày láng bóng ấy. Một hình ảnh sống động không bao giờ phai nhạt, cứ như một đoạn phim quay chậm trong ký ức An cho đến bây giờ.

Không có việc gì làm, An thường hay chui qua chân ba như hai cổng trụ ximăng trước nhà, và ba cho An chơi chán thì thôi. Cổng nhà An vĩ đại lắm. Nó quá lớn để An ôm, còn chân ba thì vừa tầm nên An ôm thật chặt.

Một lần cơ quan ba tổ chức phát quà Noel, An le lói trong bộ đầm được ba bế đi nhận quà. Một ông già Noel chào An bằng cách đưa lòng bàn tay với bộ mặt con mèo, con chuột gì đấy về phía An. Không biết vì yếu bóng vía và nhát gan hay sao ấy mà An hét vang khắp hội trường làm cho bao người dòm ngó. Thế là An được nhận quà trước hết. Ba vỗ về con gái:
- Nín đi con, có gì đâu. Cái khăn tay thôi mà!

Vì công ăn việc làm, ba chuyển đi xa. Nhớ ba vô cùng nên An thủ thỉ với mẹ:
- Ba đâu rồi mẹ? Ba sao lâu về vậy mẹ?
- Ba phải đi làm xa.
- Bao giờ con được thăm ba?
- Bao giờ con biết nấu cơm sẽ cho đi cùng ba.

Tin thật, mỗi ngày An ngồi với mẹ trông nồi cơm. An hỏi Mẹ:
- Cơm sôi mấy lần thì chín hả mẹ?

Mẹ cười cười
- Sôi một lần chứ mấy lần hở con?

Ba là "mỹ nam tử" đẹp trai hết biết luôn! Ba bị ghẹo có dì Tư, cô Năm. Thế là An trở thành đệ tử thân tín của mẹ, hộ tống ba mọi nơi. Ai cũng bảo An giống ba nhất nhà, nhìn vào là biết ngay con gái của ba! Xạo quá! Nếu giống ba thì An phải đẹp… như hoa hậu hoàn vũ chứ có đâu ý ẹ vậy! Nói vậy thôi chứ trong mắt ba mẹ, con cái cho dẫu thế nào cũng đẹp nhất trần gian.

Hình như An hợp với ba nhất nên mẹ hay biệt phái An luôn cùng ba khắp nơi nơi. Thậm chí ngày ba về hưu non và vui thú điền viên bắt buộc, mẹ cũng ưu ái phân công An phải theo ba mặc dầu còn hai chị lớn. Nhưng không hề gì vì có mấy chàng trai tự dưng xin theo làm phụ tá. An trở thành người thừa mà mẹ không hề hay biết.

Ba tế nhị vô cùng, nhắc mẹ:
- Cho con An chút tiền dằn túi chứ con gái ra đường lỡ đạp bánh tráng người ta thì sao?

Ngày An vào trung học, ba đưa đón An đến trường ngày nắng cũng như mưa. Ngày mưa, khi tới sân trường, An mọc ra từ dưới áo poncho của ba. Bạn bè nhìn An ao ước:
- Sung sướng chưa kìa!

Bạn bè sinh nhật, nghe An mách, ba cho An tiền mua quà tặng bạn.

Ba có máu tiếu lâm mà may mắn thay Thằn Lằn, Cu Tủn, Thu Nhí, Út Tẹt trong nhà bị ảnh hưởng và thấm nhuần. Một lần, cả nhà đang thưởng thức chương trình ca nhạc trong máy bổng dưng ba gọi:
- Đứa mô lấy cho ba chai dầu bây!
An là đứa láu táu và lanh chanh nhất đám chạy đi tìm.
- Dầu nè ba!
- Để chi vậy ba? Cả đám nhao nhao.
- Thì xức dầu cho cái cô ca sĩ chứ để chi!
Chỉ vì cô ca sĩ hôm ấy hát cứ như bị nghẹt mũi.

Ngày cả nhà dọn về vùng đất xa làm ăn, phát hiện có cây gòn, Ba lấy gỗ đẽo cho chị em An mỗi đứa một đôi guốc mộc. Thấy An gỏ lóc cóc đôi guốc quanh nhà, anh bạn thân bảo:
- Bố cưng con gái bố quá đi thôi!
Cảm động ghê vì nghề mộc đâu phải của ba. Ba trước giờ chỉ biết cầm bút và gỏ máy lóc cóc thôi! Vì thương con nên ba làm mọi sự.

Khi khôn lớn chia tay ba mẹ, An rời xa mái ấm gia đình, Ba nhắn nhủ:
- Làm chi thì làm, nhớ cầu nguyện mỗi ngày nha con!
Ba chẳng bận tâm chuyện bon chen giữa chợ đời, chỉ nhắc An chú tâm ghi nhớ của ăn phần hồn, và nhờ thế, với An, cuộc sống thật giản đơn. An chỉ ghi tâm, khắc cốt lời ba dặn dò, luôn cầu nguyện cho tâm hồn An mãi bình yên. Có Chúa An chẳng lo lạc lối!

Ba không còn nhưng những lời ba nhắn nhủ luôn ăn sâu vào tâm khảm. An tin rằng ba vẫn luôn mãi bên An, và cùng đi với An trong cuộc sống dương trần thật nhiều chông gai và thử thách. Có ba, An vững bước trên đời, cho dẫu vẫn còn nhiều cam go trước mặt.

Lan Anh

echcon1690
24-03-2011, 08:41 AM
Bài viết thật xúc động! Thường thì con cái quan tâm và yêu mẹ hơn, nhưng khi đọc xong bài này, em biết mình sẽ phải yêu cha em nhiều hơn nữa, dù ông rất hiếm khi thổ lộ tình yêu ấy cho con cái trong nhà! Cầu xin Chúa luôn giữ gìn và ban thêm sức mạnh cho những người cha kính yêu của chúng ta!

joslee304
24-03-2011, 10:37 PM
Lần đó minh từ SG về tới nhà trời đã khá tối! vừa thấy mình bước vào nhà,các em đã réo mừng rối rít vì anh Tư lâu rồi bữa nay mới về,mẹ thì hỏi đủ điều nhưng... ba vẫn ngồi trên cái ghế gỗ nhìn ra đường, miệng vẫn ngậm điếu thuốc. Dù ba không nói một lời,nhưng mình biết là ba rất vui khi nhìn thấy mình về. Giờ ngồi nhớ lại hình ảnh đó mình vẫn còn xúc động. Hey!!!
Xin Chúa cho ba Mẹ chúng con luôn được mạnh khỏe.

Phù thủy nhỏ
25-03-2011, 12:14 AM
Cám ơn chị đã chia sẻ cho chúng em câu chuyện thật giản dị nhưng rất sâu sắc. Những kỷ niệm đẹp đẽ bên gia đình, người thân luôn là hành trang vững chắc để em bước vào đời. Gia đình luôn là số một phải không chị. ^^

Lan Anh
18-06-2011, 02:49 PM
Mới tham gia diễn đàn, LA ngố ơi là ngố. Được mọi người quan tâm, chia sẻ những tâm tình về ba như nỗi lòng "Ba và con" mà LA vẫn tỉnh như ruồi. Chẳng một lời cám ơn làm như người kiêu căng, và vô cảm. Để đến bây giờ mới nhận ra điều thiếu sót, không biết ACE nhà mình có ai trách cứ gì không nhỉ?
Hôm nay, sắp đến ngày "Hiền Phụ" lật từng trang báo cũ. Đọc từng lời quan tâm chia sẻ của mọi người về ba mà LA làm như chẳng động lòng.
Xin lỗi mọi người, LA xin chân thành tạ tội!
Nhân chuẩn bị mừng Father's Day, LA xin chúc cho những người con biết quí mến, và thương yêu khi cha còn hiện diện trên đời. Để đừng như những người con thiếu vắng cha hiền, chỉ muốn gọi một tiếng "Cha ơi!" cũng không thể trọn vẹn.
Xin gởi đến những người cha đang lao đao, khó nhọc, được an ủi, và được yêu thương bỡi những người con hiếu đạo.