migoi_sg
20-05-2011, 06:02 PM
Tình cờ, tôi gặp em trong một lần dạo web tìm tài liệu cho bài luận văn. Không có gì đặc biệt, nhưng tôi thấy hơi tò mò vì bài viết tâm sự của em cho một “căn bệnh thế kỉ”. Hơi ngạc nhiên, và có lẽ cũng là lần đầu tôi gặp trường hợp như vậy? Em còn quá trẻ, mà tôi nghĩ không có thể xẩy ra chuyện này được. Càng đọc, tôi càng thấy thương em và tiếc nuối cho một cuộc đời trai trẻ. Em chưa hai mươi, em chưa được nếm hết vị ngọt của cuộc đời, em chưa cảm nhận được hết tình yêu… Càng đọc nhật kí em viết cho mình về căn bệnh tôi càng thấy lòng mình nôn nao hơn. Bất chợt, tôi tìm thấy nick Yahoo của em, vội add và bắt đầu viết vài dòng tin nhắn… sau hai ngày em trả lời tôi, tôi cũng không lấy gì ngạc nhiên nữa, vì hình như tôi đã quên khi quá bận rộn cho bài luận. Nhưng một cảm giác hơi lạ lạ khi đọc những dòng tâm sự em viết lại, nó không đơn thuần là một tin nhắn trả lời, nhưng là một lời yêu cầu, một sự mời được chia sẻ, được cảm thông. Hỏi ra, và từ từ nói chuyện với em, tôi hiểu được hoàn cảnh của em cũng đang rối bời.
Cách đây hơn ba tháng sau khi xét nghiệm tổng quát vì yêu cầu của Ba Mẹ em, em biết mình nhiễm H, nhưng cố giấu kín và cho đến nay, gia đình em chưa ai hay biết. Em nói rằng, em buồn, và muốn đi vào ngõ cụt, nhưng sau những phút giây hồi tưởng em muốn sống tốt hơn quãng đời còn lại. Nếu bình thường một người từ khi biết mình nhiễm H đến lúc chết, nếu lạc quan và yêu đời, cũng sống không dưới mười năm, em chia sẻ sau khi tìm hiểu về nó. Em đang học tại một trường đại học ở Sài Gòn, và đang sắp sửa kết thúc năm thứ nhất, em rất muốn học tiếp, học cho xong chương trình của mình vì đó là ngành học em yêu thích, nhưng em nói rằng, em sợ không đủ thời gian để có thể bắt đầu lại, em muốn mình phải làm những việc một cách nhanh hơn, và hiệu quả hơn, vì thơi gian đối với em bây giờ được tính từng khoảnh khắc, vậy là em quyết định viết đơn xin thôi học cách đây hơn một tuần. Tôi hỏi, sao em làm vậy? Không nói nhiều, em chỉ trả lời, vì hoàn cảnh thôi anh. Không nói thì thôi, chư nói vậy chắc ai mà không thắc mắc tại sao? Hoàn cảnh gì chứ? Em buồn lắm, em không có tâm trí để học và vượt qua được hết bốn năm đại học, em muốn học một ngành gì đó, mà mau mắn có việc làm hơn, vui vẻ với cuộc sống hơn, để có thể giúp ích cho cuộc sống nhanh hơn. Và em quyết định nghỉ học.
Sau vài ngày tôi gặp lại em vào sang sớm, chưa có gì mới cho một ngày vừa mới bắt đầu, đang ngồi ngâm nga mấy bài thánh nhạc yêu thích, em bất chợt Buzz! Không để ý, tôi vẫn tiếp tục thưởng thức nhạc. Sau năm phút, nhìn lên màn hình máy tính, tôi thấy em viết cho tôi rất nhiều dòng tin nhắn… Em viết rằng, có thể ngày mai em sẽ về lại Đà Lạt, em vừa mới trả phòng trọ xong, và em cần anh giúp em một việc… Hơi lưỡng lự, tôi không biết trả lời thế nào, cũng hỏi đại một câu: Việc gì em? Em chần chừ không trả lời, một lúc sau thấy em viết: Anh chỉ em đến chổ phòng Khám… em cần phải đi khám CD4 trước khi ra về. Ngồi suy nghĩ đắn đo, không biết là có nên nhận lời hay không? Gọi điện qua thằng bạn, nó chẳng có bắt máy, sau một lúc nó gọi lại và bảo rằng, đang ở dưới nhà cô, vậy là hết cách sao? Lâu không thấy nói gì, em Buzz! Tôi từ từ đi lại câu chuyện từ đầu như chưa hề nói chuyện với em, chắc phải dài lắm, suốt gần một tiếng đồng hồ, chỉ nói chuyện với mỗi mình em. Em tâm sự quá nhiều về em, về sự nuối tiếc cho cuộc sống, về những đêm dài không ngủ vì lo lắng… nhưng em không nói vì sao em nhiễm H. Tôi cũng tò mò lắm chứ, nhưng vì em không nói, tôi cũng chưa muốn hỏi, tôi sợ em buồn và bồn hơn.
Nói chuyện khá lâu, sau đó tôi và em quay lại vấn đề. Em sẽ về Đà Lạt, ngày mai em về… Không cố níu kéo em ở lại Sài thành làm gì, tôi cũng biểu em nếu vậy thì hãy về, và chuẩn bị tâm lý cho một người em tin tưởng và cảm thông với em nhất trong gia đình để nói sự thật, kẻo sau này, đó sẽ là một cú shock nặng cho gia đình em. Em nói em sợ, và em sợ nhiều lắm. Nếu là tôi hay là bạn trong trường hợp này, tôi và bạn phải làm sao? Thật khó xử đúng không? Nhưng trước khi về, em hãy đi khám nhé, lần này tôi không biết sao, lại biểu em như vậy, em không có xe Honda, em không biết đường, ai sẽ dẫn em đi, em vừa mới trả phòng trọ, đang chuẩn bị ra bến xe, và đang… từng bước, từng bước trở về.
Em không trả lời, em sẽ đi khám hay không? Em cũng không nói gì nữa, sau một khoảng lâu, em nói rằng, vậy em sẽ phải làm gì? Chẳng biết sao nữa, tôi nhất định muốn em phải đi khám CD4, và có kết quả để đưa em về với Phòng Khám Mai Khôi, nơi khám và chữa bệnh cho người nhiễm H với tất cả tình thương của nhiều Linh Mục, nhiều Souer, Bác Sĩ… Em vẫn chần chừ… Và tôi ngỏ ý muốn gặp em một lần, em đồng ý, tôi muốn đưa em đi khám…
Bây giờ, vì nghe lời, em đã về nhà ngoại ở Đồng Nai. Thứ 2 này chúng tôi sẽ gặp nhau, tôi không biết mình nên chuẩn bị gì cho lần gặp đầu tiên này, nói gì, khuyên gì với em, và cảm thông gì cho em?
Mong rằng, khi đọc bài này, mọi người sẽ thêm lời cầu nguyện cho em, để em có thể vượt lên chính mình, tự tin với cuộc sống, và sống tốt hơn quãng đời còn lại của mình. Tôi tin rằng, Thiên Chúa là Tình yêu, Ngài sẽ thực hiện những điều tốt đẹp nơi em, trong Thánh Ý của Ngài. Chúc em luôn vui, thảnh thơi, và làm được những điều em đang mơ ước.
Cách đây hơn ba tháng sau khi xét nghiệm tổng quát vì yêu cầu của Ba Mẹ em, em biết mình nhiễm H, nhưng cố giấu kín và cho đến nay, gia đình em chưa ai hay biết. Em nói rằng, em buồn, và muốn đi vào ngõ cụt, nhưng sau những phút giây hồi tưởng em muốn sống tốt hơn quãng đời còn lại. Nếu bình thường một người từ khi biết mình nhiễm H đến lúc chết, nếu lạc quan và yêu đời, cũng sống không dưới mười năm, em chia sẻ sau khi tìm hiểu về nó. Em đang học tại một trường đại học ở Sài Gòn, và đang sắp sửa kết thúc năm thứ nhất, em rất muốn học tiếp, học cho xong chương trình của mình vì đó là ngành học em yêu thích, nhưng em nói rằng, em sợ không đủ thời gian để có thể bắt đầu lại, em muốn mình phải làm những việc một cách nhanh hơn, và hiệu quả hơn, vì thơi gian đối với em bây giờ được tính từng khoảnh khắc, vậy là em quyết định viết đơn xin thôi học cách đây hơn một tuần. Tôi hỏi, sao em làm vậy? Không nói nhiều, em chỉ trả lời, vì hoàn cảnh thôi anh. Không nói thì thôi, chư nói vậy chắc ai mà không thắc mắc tại sao? Hoàn cảnh gì chứ? Em buồn lắm, em không có tâm trí để học và vượt qua được hết bốn năm đại học, em muốn học một ngành gì đó, mà mau mắn có việc làm hơn, vui vẻ với cuộc sống hơn, để có thể giúp ích cho cuộc sống nhanh hơn. Và em quyết định nghỉ học.
Sau vài ngày tôi gặp lại em vào sang sớm, chưa có gì mới cho một ngày vừa mới bắt đầu, đang ngồi ngâm nga mấy bài thánh nhạc yêu thích, em bất chợt Buzz! Không để ý, tôi vẫn tiếp tục thưởng thức nhạc. Sau năm phút, nhìn lên màn hình máy tính, tôi thấy em viết cho tôi rất nhiều dòng tin nhắn… Em viết rằng, có thể ngày mai em sẽ về lại Đà Lạt, em vừa mới trả phòng trọ xong, và em cần anh giúp em một việc… Hơi lưỡng lự, tôi không biết trả lời thế nào, cũng hỏi đại một câu: Việc gì em? Em chần chừ không trả lời, một lúc sau thấy em viết: Anh chỉ em đến chổ phòng Khám… em cần phải đi khám CD4 trước khi ra về. Ngồi suy nghĩ đắn đo, không biết là có nên nhận lời hay không? Gọi điện qua thằng bạn, nó chẳng có bắt máy, sau một lúc nó gọi lại và bảo rằng, đang ở dưới nhà cô, vậy là hết cách sao? Lâu không thấy nói gì, em Buzz! Tôi từ từ đi lại câu chuyện từ đầu như chưa hề nói chuyện với em, chắc phải dài lắm, suốt gần một tiếng đồng hồ, chỉ nói chuyện với mỗi mình em. Em tâm sự quá nhiều về em, về sự nuối tiếc cho cuộc sống, về những đêm dài không ngủ vì lo lắng… nhưng em không nói vì sao em nhiễm H. Tôi cũng tò mò lắm chứ, nhưng vì em không nói, tôi cũng chưa muốn hỏi, tôi sợ em buồn và bồn hơn.
Nói chuyện khá lâu, sau đó tôi và em quay lại vấn đề. Em sẽ về Đà Lạt, ngày mai em về… Không cố níu kéo em ở lại Sài thành làm gì, tôi cũng biểu em nếu vậy thì hãy về, và chuẩn bị tâm lý cho một người em tin tưởng và cảm thông với em nhất trong gia đình để nói sự thật, kẻo sau này, đó sẽ là một cú shock nặng cho gia đình em. Em nói em sợ, và em sợ nhiều lắm. Nếu là tôi hay là bạn trong trường hợp này, tôi và bạn phải làm sao? Thật khó xử đúng không? Nhưng trước khi về, em hãy đi khám nhé, lần này tôi không biết sao, lại biểu em như vậy, em không có xe Honda, em không biết đường, ai sẽ dẫn em đi, em vừa mới trả phòng trọ, đang chuẩn bị ra bến xe, và đang… từng bước, từng bước trở về.
Em không trả lời, em sẽ đi khám hay không? Em cũng không nói gì nữa, sau một khoảng lâu, em nói rằng, vậy em sẽ phải làm gì? Chẳng biết sao nữa, tôi nhất định muốn em phải đi khám CD4, và có kết quả để đưa em về với Phòng Khám Mai Khôi, nơi khám và chữa bệnh cho người nhiễm H với tất cả tình thương của nhiều Linh Mục, nhiều Souer, Bác Sĩ… Em vẫn chần chừ… Và tôi ngỏ ý muốn gặp em một lần, em đồng ý, tôi muốn đưa em đi khám…
Bây giờ, vì nghe lời, em đã về nhà ngoại ở Đồng Nai. Thứ 2 này chúng tôi sẽ gặp nhau, tôi không biết mình nên chuẩn bị gì cho lần gặp đầu tiên này, nói gì, khuyên gì với em, và cảm thông gì cho em?
Mong rằng, khi đọc bài này, mọi người sẽ thêm lời cầu nguyện cho em, để em có thể vượt lên chính mình, tự tin với cuộc sống, và sống tốt hơn quãng đời còn lại của mình. Tôi tin rằng, Thiên Chúa là Tình yêu, Ngài sẽ thực hiện những điều tốt đẹp nơi em, trong Thánh Ý của Ngài. Chúc em luôn vui, thảnh thơi, và làm được những điều em đang mơ ước.