PDA

View Full Version : Cô giáo nhỏ!



Lan Anh
25-05-2011, 11:03 AM
Bé là cô giáo nhỏ của mẹ, chuyện ngược đời mấy ai tin được. Vì thông thường "lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo" chứ bộ.

Một lần kia, chẳng may mẹ phải vào bệnh viện chỉ vì xương đầu gối hơi bị giòn nên vừa khuỵu gối là sự cố xảy ra… Cái chân quen chạy, đi đứng lung tung giờ bó chân, bó cẳng nằm nhà nên cũng chán vì tù túng.
Thích đọc sách nhưng chẳng có để đọc, vì nơi đây sách báo là thứ xa xí phẩm vì muốn mua phải goị điện thoại...chừng hai tuần sau mới nhận được.
Muốn mượn sách ở thư viện thành phố, kiếm cuốn sách ưng ý cũng phải chờ đợi vài tuần. Bao giờ nhận được thư gởi về nhà thông báo đã kiếm được sách…mới đến thư viện nhận sách về đọc, nhiêu khê nên hơi bị lười.

Sẳn một đống truyện con nít của hai bé nhưng toàn viết bằng Anh ngữ. Thử trình độ của mình lâu nay ra sao và nghe nói...người lớn tuổi, biết thêm một ngoại ngữ sẽ ngăn chận chứng "lảng trí người già". Thôi thì trước cố gắng đọc sách để cho qua ngày đoạn tháng và sau nửa để ngăn chận tính đãng trí hay quên. Một công mà hai việc nên mượn truyện của hai bé nằm đọc.

Truyện con nít mà là truyện trinh thám, khám phá bí mật nên đọc cũng vui vui và không đến nỗi quá khó khăn. Chỉ có vài từ không biết phát âm sao cho đúng nên cầu cứu
- Bé ơi, giúp mẹ với!
Bé nhanh chân chạy đến
- Mẹ cần gì?
- Bé chỉ cho mẹ, chữ này phát âm ra sao?
Bé nhanh nhẩu chỉ cho mẹ (Thanksgiving- bé che âm sau bắt mẹ đọc âm thanks và ngược lại rồi bé bắt mẹ đọc nguyên chữ). Hì hì hì chữ nào, chữ nấy uốn cong cả lưỡi mà mẹ vẫn không phát âm được cho trọn vẹn, bé khuyến khích
- Mẹ nhìn miệng bé nè!
Con bé lớp 1 dạy mẹ cách phát âm tiếng Mỹ nhìn thương ghê lắm nhưng cứ mấy chữ "th, tr" là mẹ...bị ngọng. Nhưng mẹ vui vì bé biết cách hướng dẫn, hèn gì cô giáo vẫn khen bé của mẹ. Mẹ khen bé nữa người ta bảo "mèo khen mèo dài đuôi"

Nhờ có mấy cuốn truyện nên mẹ vừa đọc vừa cười ha ha ha, ba coi thường
- Đọc có hiểu không mà cười?
Mẹ hơi giận vì ba “không biết trình độ của mẹ”, nên chỉ cười cười
- Không hiểu...nhưng, giả bộ cười có được không?
Hai bé biết mẹ thích loại truyện này nên mượn thư viện trường không đủ, bé vào thư viện thành phố mượn cho mẹ.

Nhờ đọc sách của bé, nên cả ba mẹ con cùng thảo luận phần vui và độc đáo. Nghe ba mẹ con cùng cười và nói huyên thuyên nên tò mò ba hỏi thăm mẹ câu chuyện thế nào, mẹ “trả đủa”
- Muốn biết nội dung...cố gắng đọc. Hì hì hì!
Ba thử tìm hiểu để rồi bắt chước mẹ cuời khi đọc truyện. Nên bởi thế nhà mình vui lắm, cùng đọc sách và cùng thảo luận.

Mẹ thích xem phim thần thoại và phim hoạt hình nên cả nhà cùng thưởng thức như phim gia đình.
Mẹ nhớ bộ phim "Chó săn & chó sói" cả nhà cùng xem, đến đoạn con chó sói lớn lên và trở lại với bản chất hoang dại, bắt súc vật trong gia đình nên bị mang trả vào rừng. Mắt bé ướt vì thương con cáo nhỏ, mẹ cũng thương, cũng tội nhưng mà tội bé "Cái gì rơi vào mắt bé, mẹ ơi!"

Bé thích giúp đỡ, nên bé là cô giáo phụ ở trường. Bé hướng dẫn giúp các bạn yếu kém trong lớp…ngay từ lớp 1. Đám bạn nhí ái mộ cô giáo nhỏ…nên ao ước là người Việt- Nam vì…học giỏi.

Trường bé học, khuyến khích học sinh có học lực khá, giỏi kèm bạn. Mẹ thấy hay hay nên chẳng cản trở hai chị em, mặc dù thương bé phải đến trường sớm hơn trước giờ học và về nhà trể hơn để giúp bạn. Mẹ vui vì bé biết hy sinh giúp đỡ bạn bè trong tình yêu thương chứ không hề bị ép buộc, không suy tính thiệt hơn.

Mẹ mong ước bây giờ và mãi về sau, bé vẫn yêu thương và phục vụ tha nhân trong khã năng mình có thể. Để ít ra cho cuộc sống có thêm nhiều điều tốt đẹp. Cũng như bài báo đã nói về bé “Nếu thế giới này, có thật nhiều người làm việc thiện nguyện như bé…sẽ giúp biến đổi thế giới này, thành phố này trở nên hoàn hảo và là nơi đáng sống!” Vì bé đã dành thời gian của bé, tham gia nhiều việc thiện nguyện khác từ nhiều năm qua.

Tạ ơn Chúa, đã ưu ái ban tặng cho mẹ món quà vô giá! Bé biết không, bé là món quà quí giá mà mẹ đang thừa hưởng đấy!


Lan Anh
Tặng bé Ann nhân sinh nhật 17 tuổi May 24,11