PDA

View Full Version : Đừng sợ



ngonluatraitim
08-08-2010, 10:36 PM
Thầy nói cho anh em là bạn hữu của Thầy được biết: Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác, mà sau đó không làm gì hơn được nữa (Lc 12:4).

1. Đừng Sợ

Trong Kinh Thánh, từ cuốn sách đầu tiên là Sáng Thế Ký cho đến cuốn cuối cùng là Sách Khải Huyền, đã có trên một trăm lần nhắc đến câu: Đừng sợ. Trải dọc Công Cuộc Cứu Độ qua lịch sử của dân Do-thái, Thiên Chúa sai các Tổ Phụ và Tiên Tri đến kêu gọi, khuyến khích và hướng dẫn dân đi trong đường lối Chúa. Chúa muốn dân riêng của Chúa đừng sợ hãi chi cả, nhưng hãy bước đi trong sự quan phòng của Chúa. Từ khởi đầu Chúa phán với tổ phụ Abram: Có lời Thiên Chúa phán với ông Abram trong một thị kiến rằng: "Hỡi Apram, đừng sợ, Ta là khiên che thuẫn đỡ cho ngươi; phần thưởng của ngươi sẽ rất lớn." (Stk. 15:1).

Ngay trong những trang đầu tiên của Tân Ước, chúng ta học biết khi Đức Maria nghe lời sứ thần truyền tin, Maria cảm thấy run sợ. Maria lo sợ vì sứ mệnh qúa cao vời: Sứ thần liền nói: "Thưa bà Maria, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa (Lc. 1:30). Rồi thiên thần lại báo mộng cho Giuse trong giấc ngủ: Đừng sợ đón Maria vợ ông về (Mt. 1:20). Trong khi thánh Phaolô rao giảng tin mừng gặp khó khăn, Chúa cũng đã thôi thúc ông: Một đêm, Chúa bảo ông Phaolô trong một thị kiến: "Đừng sợ! Cứ nói đi, đừng làm thinh (Tđcv. 18:9).

Đặt niềm tin tưởng nơi Chúa, Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị khi bắt đầu sứ mệnh chủ chiên toàn Giáo Hội, ngài đã kêu gọi đoàn dân Chúa: Anh chị em đừng sợ. Hãy tin và phó thác vào Chúa Kitô. Cả cuộc đời của Ngài là cuộc ra đi. Ngài ra đi gặp gỡ giới trẻ, gặp gỡ đại diện các tôn giáo, các nhà lãnh đạo các nước trên thế giới và gặp gỡ mọi người, mọi giới. Ngài đã không sợ phải đối diện với sự khó khăn và khác lạ. Vượt qua sự sợ hãi bình thường của con người, Đức Giáo Hoàng đã dấn thân vào một thế giới đang khao khát chân lý và đói khát tình yêu. Ngài đã tìm gặp được nhiều tâm hồn quảng đại và nhiệt thành.

2. Nỗi Lo Âu

Đối với giới trẻ, chúng ta thường nghĩ rằng tuổi trẻ thì vô âu, vô lo. Thực ra, tuổi trẻ có nhiều niềm vui trong cuộc sống nhưng cũng có nhiều thứ lo sợ lắm. Những em mới cắp sách đến trường cũng bắt đầu lo. Hằng ngày các em lo dậy sớm đi học, lo sách vở, lo học bài, làm bài và trả bài. Lo sợ thầy cô khảo hạch. Các em học sinh lo học hành thi cử, lấy bằng cấp, chọn nghề nghiệp và giao lưu bạn bè. Ra đời, các bạn trẻ lo bon chen với đời. Các bạn thường bị cám dỗ đứng núi này trông núi nọ. Các bạn biết rằng sống là một cuộc chạy đua và tranh đấu không ngừng. Thế là họ cứ phải lo lắng quay cuồng phấn đấu liên tục cho cuộc sống tương lai.

Đôi khi chúng ta lo lắng khi nghĩ về tương lai không biết sẽ ra sao. Thật vậy, chúng ta không thể không nghĩ đến tương lai, cho dù tương lai còn xa vời. Nhiều người nói rằng không lo lắng sao được khi mà cơ may chỉ đến một lần, không chộp bắt thì sẽ bị lỡ cơ hội. Biết rằng lo cũng thế thôi, chúng ta đâu làm cho các dự tính xảy ra ngay được. Nhưng đặt chương trình trước cho mọi sinh hoạt là điều phải lẽ. Người khôn là biết lo liệu tính toán và dự trù trước mọi công việc. Không phải để nước tới chân mới nhảy. Những người càng dự tính nhiều thứ cho tương lai, là người càng phải lo lắng nhiều. Hình như cái lo nó gắn liền với thân phận của con người. Nhưng rồi Chúa Giêsu lại dạy chúng ta rằng: Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy (Mt. 6:34).

3. Nên Sợ

Chúa khuyên dạy chúng ta hãy biết chọn lựa: Vì thế, anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây? Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó (Mt 6:31-32). Trong cuộc sống bon chen và chạy đua với của cải và danh vọng của thế trần thì lòng tham của con người không đáy. Có người chưa mua xong ngôi nhà này, đã chuẩn bị dòm ngó căn nhà khác. Cuộc sống cứ luẩn quẩn và nợ nần cứ chồng chất. Cái lo này chưa qua đã dồn theo cái lo khác. Không lo sợ sao được khi công ăn việc làm thì bấp bênh. Người ta sợ bị sa thải, bị thất nghiệp, sợ bị nhà băng kéo nhà, kéo cửa và hụt nguồn chi thu của gia đình. Đúng thế, khi có nhiều tài sản, thì người ta phải lo giữ nhiều. Ôm đồm nhiều, nên sợ mất cũng nhiều.

Đối với một số người trẻ, cuộc sống ngày càng trở nên phức tạp. Còn có một mối lo, mà một số bạn trẻ ngày nay đang phải đối diện. Họ lo hưởng thụ bằng mọi cách nhưng lại sợ hậu qủa. Có nhiều người trẻ không muốn dấn thân vào một quyết định sống đời hôn nhân. Nam nữ muốn sống chung với nhau, nhưng lại không muốn kết hôn. Họ thích sống thử và sống tạm thời với nhau. Họ lo sợ không thể ở đời với nhau. Cuộc sống phức tạp vì sự liên đới chằng chịt. Có những người còn trẻ đã có nhiều quan hệ sống với nhiều người khác phái. Họ đã có nhiều con cái, con em, con anh, rồi con chúng mình. Cuộc sống lứa đôi thay đổi như thay áo. Họ lo sợ trách nhiệm phải nuôi nấng và giáo dục con cái. Họ sợ bị ràng buộc và mất đi tự do trong cuộc sống. Họ lo sợ về trách nhiệm và có thể là trốn tránh trách nhiệm. Vì thế, họ phải lo sợ là đúng.

Cuộc sống còn cộng thêm những cái lo khác tự mình gây nên như là những tệ nạn trong xã hội. Vì muốn có lợi nhuận mau chóng, nên nhiều người lo ăn gian, nói dối và lừa đảo chính phủ hay người khác. Có biết bao nhiêu sự gian dối đang diễn ra trước mắt chúng ta. Nhiều người làm giấy tờ ma, bằng cấp giả mạo, kết hôn giả, chứng nhận ngân hàng giả, tài sản giả và cuộc sống giả tạo. Lo vì sợ bị người ta phát hiện. Muôn vàn cái lo, cái sợ bủa vây mà không có lối thoát. Cái lo cứ dồn dập trong đời sống. Cái lo dẫn liền đến cái sợ, người ta gọi là lo sợ. Những lọai lo này rất tiêu cực, đó là những điều nên sợ.

4. Lo Dẫn Đến Sợ

Về bản thân mình, thì người ta lại lo sợ bệnh họan, tật nguyền và sợ chết chóc. Sợ nhất là bị bất toại, bị mắc những chứng bệnh nan y và các thứ bệnh truyền nhiễm. Điều mà những người còn đang khỏe mạnh sợ hãi nhất đó là sự chết. Không ai tránh khỏi sự chết. Đã sinh ra làm người, ai cũng đi về cùng đích là sự chết. Có người chết khi còn trẻ, có người được hưởng thọ tới tuổi già. Không phải chỉ những người trẻ mới sợ chết, cả những người già trên giường bệnh vẫn còn sợ. Sợ vì phải bỏ lại tất cả và bước tới một cuộc sống khác mà mình chưa hề biết. Nhưng người biết tin tưởng vào thiên Chúa, họ không cần phải sợ chi ai: Có Chúa ở cùng tôi, tôi chẳng sợ gì, hỏi người đời làm chi tôi được? (Tv. 118:6).

Kinh nghiệm của một số người, sau khi đi bác sĩ khám bệnh, đã phát hiện mình bị vết chấm nhỏ trong gan và vết đen trong phổi, áp huyết máu cao, đường trong máu quá độ hoặc mỡ dư nhiều trong máu. Thế là trở về nhà lo lắng rồi mất ăn, mất ngủ làm cho tinh thần và thân xác suy nhược. Mỗi lần có cuộc hẹn bác sĩ, người ta cảm thấy bồn chồn sợ hãi. Căn bệnh lây lan càng ngày càng tệ hơn. Cuộc sống bất an và họ bắt đầu lo sợ. Cái sợ này kéo theo cái sợ khác. Sợ hãi về sự chia ly và sự chết sắp gần. Cứ thế, có người nói rằng họ đang lãnh bản án chung thân của bệnh tật. Làm sao có thể thoát ra khỏi những ràng buộc này. Chúng ta không thể làm thay đổi các triệu chứng bệnh họan này. Hãy biết chấp nhận và cố gắng chữa trị cách tốt nhất. Phần còn lại, chúng ta chỉ còn biết phó thác và cậy trông mọi sự trong sự quan phòng của Chúa: Thì đối với anh em cũng vậy, ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi. Vậy anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ (Mt 10:30-31).

5. An Vui Tự tại

Tương lai là thời gian chưa tới, không ai có kinh nghiệm dù một giây phút của ngày mai. Con người có thể đặt chương trình ngắn hạn hay dài hạn và có những viễn tượng tốt đẹp trong tương lai. Trong cuộc sống, các chương trình và dự tính thì luôn luôn phải có để chuẩn bị. Dù không ai biết mình có thể sống tới ngày mai nhưng chúng ta không thể ngừng. Sống là hướng tới, là chuẩn bị và hy vọng vào tương lai. Không có niềm hy vọng, chúng ta mất đi sinh khí của sự sống. Niềm hy vọng phải đặt nền tảng trong hiện tại. Nên cái gì có thể làm được trong ngày hôm nay và đừng để đến ngày mai. Mỗi ngày có những vui buồn, những thử thách mà chúng ta cần phải vượt qua. Trong hành trình đi về Đất Hứa: Ông Môsê bảo dân: "Đừng sợ hãi, vì Thiên Chúa đến là để thử thách anh em và làm cho anh em luôn luôn kính sợ Người, ngõ hầu anh em đừng phạm tội." (Xh.20:20).

Mỗi ngày tôi thường gặp một ông cựu chiến binh người Mỹ, đã chiến đấu tại Việt Nam, tên là Angel. Cuộc đời của ông rất kỳ lạ. Cứ sáng sớm, ông dắt con chó cưng ra công viên, bên cạnh trạm xe bus, cột giây giữ chó vào một trụ nào đó rồi ông đi lang thang. Miệng lúc nào cũng ca hát và nhảy múa theo điệu nhạc có máy hát gắn bên tai. Gặp ai ông cũng niềm nở và đôi khi xin tiền cắc để mua cà phê. Ông rất thân tình và lịch sự. Mỗi lần gặp tôi, ông đều chào bắt tay tôi một cách chân tình và vui vẻ. Trời dù nóng, dù lạnh cũng thế, không ngày nào vắng mặt ông. Nhất là những ngày tuyết rơi, lạnh buốt, ông luôn có mặt ở đó. Tôi không biết ông có lo lắng gì không. Tôi cũng không biết ông có còn lo sợ gì cho cuộc sống. Mười lăm năm qua tôi đã thấy ông như vậy. Thật lạ lùng! Suốt ngày ngược xuôi ngoài đường và tối đến, ông lại trở về căn phòng riêng ngủ nghỉ. Không biết ông có suy nghĩ, dự tính gì cho tương lai không. Tôi nghĩ ông là người thật hạnh phúc.

6. Sự Phó Thác

Trong tinh thần người Kitô Hữu, chúng ta không dừng lại ở những thỏa mãn về phần xác hoặc những đòi hỏi vật chất. Có một cái gì đó linh thiêng và cao quý hơn bội phần mà chúng ta phải để ý trông nom. Đó là sự sống hạnh phúc ngày sau. Biết rằng ai trong chúng ta cũng sợ đau đớn, khổ sở, đói khát và bách hại. Nỗi sợ bị người đời chê trách, bị tẩy chay, bị ngược đãi và nguyền rủa là những nỗi sợ gắn liền với thân phận người. Ai đã từng kinh nghiệm qua tù đầy, giam hãm mới thấy rằng còn có một cái gì đó quý giá hơn mà không ai có thể cướp mất. Đây chính là niềm tin và sự sống của chúng ta. Đừng sợ làm chứng cho sự thật. Đừng sợ làm nhân chứng cho Chúa Kitô sống lại. Chỉ khi chúng ta tìm nương náu bên Chúa, chúng ta sẽ can đảm: "Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hoả ngục (Mt. 10:28).

Đôi khi chúng ta không biết thì không sợ. Tôi có kinh nghiệm khi đi vượt biên và vượt biển. Lúc khởi hành từ bến sông, tôi đâu có sợ hãi gì. Tôi đâu có biết là biển rộng lớn bao la, sóng bạc đầu và cuồng phong dữ dằn như thế. Ra giữa biển khơi, tôi sợ hãi lắm. Chiếc tầu nhỏ như lá tre dập dềnh giữa cơn bão giận dữ của biển cả. Sự sống, sự chết cận kề. Nỗi lo òa lấp khắp châu thân. Lúc này mới thấy con người bất lực trước sức mạnh của thiên nhiên. Lo sợ thật! Tôi chỉ biết hoàn toàn phó thác nơi Đấng có quyền phép trên sóng biển. Nhớ lời tiên tri Isaia đã truyền dạy từ xa xưa: Đừng run, đừng sợ. Ta đã chẳng cho ngươi nghe từ thuở nào, đã chẳng báo cho ngươi biết đó sao? Chính các ngươi là nhân chứng của Ta. Hỏi có thần nào khác, hỏi có núi đá nào khác, ngoại trừ Ta? Ta biết chắc là không (Is. 44:8).

7. Niềm Vui An lạc

Có một lối thoát tâm lý là chúng ta đừng nghĩ nhiều về tương lai xa vời, nhưng hãy sống với hiện tại và với những cái đang ràng buộc chúng ta. Chấp nhận nó và sống trong niềm hy vọng. Đuổi xa những ác mộng sợ hãi trong tương lai. Chúng ta chấp nhận tình trạng xấu nhất có thể xảy đến. Chúng ta sẽ an vui với giây phút và tình trạng chúng ta đang hưởng. Đừng sợ đau khổ, bệnh tật có thể hủy hoại thân xác nhưng không làm gì được tâm hồn. Sách Khải Huyền viết: Đừng sợ các nỗi đau khổ ngươi sắp phải chịu: này ma quỷ sắp tống một số người trong các ngươi vào ngục để thử thách các ngươi; các ngươi sẽ phải lâm cảnh gian truân trong vòng mười ngày. Hãy trung thành cho đến chết, và Ta sẽ ban cho ngươi triều thiên sự sống (Kh. 2:10).

Hãy quảng gánh lo đi và vui sống. Chúng ta nên bỏ bớt những gánh nặng của quá khứ và tương lai. Quá khứ đã qua, chúng ta chẳng còn níu kéo được nữa. Cái đã qua chỉ là những kỷ niệm đẹp để tưởng nhớ. Tương lai là những mong ước và hy vọng ngày mai sẽ tươi sáng hơn. Không có gi phải lo sợ cho ngày mai. Ngày mai là một ngày mới tràn trề hy vọng. Nhưng quan trọng nhất là chúng ta hãy sống giây phút hiện tại. Hãy vui với những cái chúng ta hiện đang có. Đừng buông tay cái hiện có mà chộp bắt những ảo tưởng không thực. Hiện tại có dư đủ những ân huệ để chúng ta sống trong yêu thương và chia sẻ.

Chúng ta đừng sợ phải đối diện với ngày mới. Ngày mới là cơ hội giúp chúng ta tiến gần đến con đường trọn lành hơn. Mỗi phút giây qua đi là mỗi khoảnh khắc chúng ta đựơc hiện hữu với mọi loài thọ tạo. Được hiện hữu trong cuộc sống là một hồng ân tuyệt vời. Mỗi người cũng chỉ được đồng hành theo vòng quay vũ trụ một khoảng thời gian và biến mất. Chúng ta hãy sống trọn vẹn những giây phút Chúa ban ở đời để an hưởng phúc lộc. Chúng ta đừng sợ thời gian ngắn qúa hoặc dài qúa. Cuộc sống dài ngắn không quan trọng. Quan trọng nhất là chúng ta hãy sống vui với giây phút hiện tại.

Nói tóm lại, Thiên Chúa là chủ của thời gian. Đối với Ngài, thời gian chỉ là hiện tại. Ngài thấu tỏ quá khứ, hiện tại và tương lai của đời sống con người. Chúng ta hãy phó thác sự sống của chúng ta nơi sự quan phòng của Chúa. Chúa dạy rằng: Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ, các con đáng giá hơn chim sẻ bội phần (Mt. 10:32). Hãy tiến bước đi tới tương lai trong niềm tin và hy vọng. Chúng ta sẽ không phải lo lắng cho ngày mai, vì ngày mai sẽ có niềm vui của ngày mai. Mỗi sáng khi thức dậy, chúng ta hãy mỉm cười đón nhận một ngày mới trong ân tình của Chúa

Giuse Trần Việt Hùng