Pere Joseph
13-07-2011, 01:15 AM
Tống … khứ
Anh ta cảm thấy bực bội mỗi lần nghĩ đến nó. Hồi đó, anh đối xử với nó như anh em, cái gì cũng sẵn sàng chia sẻ mà không cần chờ nó phải mở miệng xin. Nhờ anh mà nó mới có chỗ đứng trong xã hội. Thế mà nó ăn cháo đá bát. Khi anh sa cơ lỡ bước, làm ăn thất bại, nó cuốn gói đi theo một tay có tiền khác. Anh còn nghe đồn nó nói xấu anh sau lưng nữa…. Bực!
Chuyện ấy xảy ra chín tháng trước. Chín tháng là một quãng thời gian đủ dài để quên đi sầu hận và lật sang một trang sống mới. Thế nhưng mọi sự cứ như mới xảy ra cách đây 5 phút. Tức quá! Lòng anh vẫn cuồn cuộn nổi sóng giận dữ mỗi khi nghĩ về nó dù rằng nó chẳng còn liên hệ gì. Anh cứ để cho quá khứ bám lấy anh, hành hạ anh, cướp mất bình an của anh. Chín tháng qua rồi mà anh vẫn cứ tiếc nuối với chuyện “hồi ấy”.
+++
Chị lăn qua lăn lại, chẳng tài nào ngủ được. Trời ơi, cái đầu muốn nổ tung! Đêm nay dài quá. Đêm nay mệt quá. Đêm nay khổ quá… Mấy chuyện ấy cứ hiện về trong tâm trí. Chị trách mình sao lại làm như vậy. Chị muốn hét lên, nhưng chung quanh mọi người đang ngủ. Chị chỉ còn biết tâm sự với chiếc gối ướt mèm nước mắt.
Những chuyện ấy xảy ra cách đây đã ba năm rồi. Chị đã hối hận, đã đến gặp vị linh mục để xưng tội, đã chính tai nghe lời tha thứ và nhận phép lành bình an. Vậy mà chị vẫn sống với ân hận cho đến hôm nay. Chị vẫn để cho nó ám ảnh giam hãm chị mặc dù không ai còn oán trách chị về chuyện đã xảy ra.
+++
Em vừa sinh ra thì cha mẹ chia tay nhau. Tấm thân nhỏ bé mong manh ấy bước vào cuộc đời khắc nghiệt. Em còn có mặt trên thế gian này đến tận hôm nay là nhờ bản năng sinh tồn. Từng ngày lớn lên, sóng gió khiến em trở nên cứng cỏi, chai lì và hung tợn. Nếm trải chông gai làm cho tâm hồn em cũng gai chông. Em mất niềm tin vào tình yêu vì bị lừa dối tình cảm. Em chẳng còn tin vào công lý vì bị vu oan giáng họa. Em ghê tởm lòng người. Em mất hết tự tin. Em sợ hãi cuộc đời.
Bây giờ, em đã lớn khôn, đã hiểu biết đủ để nhận ra rằng trên đời này có người trung tín và kẻ bất tín, người tốt bụng và kẻ nham hiểm, người quân tử và hạng tiểu nhân, người quảng đại và kẻ cố chấp…. Trên đời này, không phải ai cũng xấu. Thế nhưng, có lẽ vết thương lòng quá sâu quá đau nên em vẫn hận căm những kẻ đã từng lạm dụng em, kể cả kẻ đã qua đời. Em ôm sự giận dữ với kẻ có lẽ em sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Quãng đời quá khứ đen tối trói chặt em trong nanh vuốt của thù oán. Cái khổ bên ngoài đã qua rồi nhưng cái khổ trong lòng vẫn còn âm ỷ và có thể bùng lên bất cứ lúc nào. Nó cướp đi giây phút hạnh phúc hiện tại mà lẽ ra em rất đáng được hưởng.
+++++
Cho Việt được ngỏ lời chân thành đến anh, chị và em nhé.
Anh, sự bực tức trong anh là dễ hiểu. Nhưng trong cuộc sống, việc ‘dễ hiểu’ này không quan trọng bằng điều ‘cần hiểu’. Điều ‘cần hiểu’ ấy là: anh đã là một người tốt. Anh có biết lúc anh rộng lượng cưu mang nó, nó đang đứng trước một vực thẳm không lối thoát? Anh đã trở nên như người cha thứ hai của nó. Nó không bao giờ quên. À mà này, việc làm tốt lành của anh đã tạo phước cho chính anh. Việc anh gặp nó khi nó cơ nhỡ hoá ra là cơ may để anh làm một điều gì đó cho Thầy Giêsu đang hiện diện trong nó. (Mt 25:40)
Về phần nó, sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, đã quyết định ra đi vì không muốn tiếp tục làm anh phải nặng gánh. Nó lặng lẽ không chia tay bởi nó biết anh là người quảng đại sẽ không để nó một mình ra đi. Rồi nó cố gắng nài nỉ người ta cho nó làm ở một nơi ổn định hơn vì nó muốn kiếm chút tiền để quay lại giúp anh. Còn việc anh nghe người ta nói nó bêu xấu anh sau lưng là chuyện bịa đặt của “trâu buộc ghét trâu ăn.”
Nếu anh biết khổ tâm của nó, chắc chắn anh sẽ nguôi ngoai sự bực tức trong lòng bấy lâu. Nhưng có lẽ anh sẽ không biết! Mà không biết thì đã sao? Chẳng lẽ anh cứ tự giam đời mình trong cái vòng luẩn quẩn hẹp hòi ấy? Dĩ nhiên là không nên dại dột như thế. Mong anh nhớ lại lời Thầy đã dạy: “Anh em đã được cho không thì cũng hãy cho không như vậy.” (Mt 10:8) Mời anh cùng đọc lời kinh này: “Xin Cha tha cho chúng con như chúng con cũng tha kẻ mắc nợ chúng con.” Một lần quảng đại là một lần bay cao, anh nhỉ? Chúc anh sớm bình an!
Chị, trên đời này ai cũng có sai lầm. Gây ra sai lầm là một sai lầm. Tiếp tục để sai lầm quá khứ cướp đi năng lượng hiện tại là một sai lầm nữa. Nếu cuộc đời là một dòng chảy thì quá khứ đã trôi qua rồi. Hôm nay là thời gian duy nhất để chị làm những điều ý nghĩa cho cuộc sống. Tương lai của chị không lệ thuộc quá khứ mà khởi đi từ hiện tại lúc này. À, chị có thấy mình đã lớn lên nhiều, học thêm được nhiều khôn ngoan sau những vấp ngã ấy không? Chị có thấy chị cần Chúa nhiều hơn trước không? Chị có cảm nhận ơn Chúa vẫn cứ tuôn đổ trên chị giúp chị làm lại cuộc đời không? Chị có biết Chúa đang khóc với chị, đang ôm chị vào lòng vì Người thấu hiểu sự tan nát của chị không?
Chắc hẳn chị còn nhớ câu chuyện của đứa con hoang đàng tội lỗi trở về với Cha. Lúc gặp mặt Cha, cậu quỳ xuống xưng thú bao nhiêu điều, nhưng Cha cậu chẳng để ý gì đến những quá khứ ấy. Ông chỉ quan tâm đến một điều duy nhất: con ông đang ở trong vòng tay ông. Ôm chặt lấy con hôn lấy hôn để như sợ lại mất con lần nữa, ông nói: “Hãy mau mau lấy giày đẹp mang cho cậu, hãy lấy nhẫn đeo vào tay cậu, hãy làm thịt con bê béo nhất để ăn mừng vì con ta đã trở về!” (xem Luca 15) Chúa của mình đối xử như thế đó chị!
Mời chị cùng tin tưởng thầm thĩ lời cầu nguyện sau đây:
“Lạy Chúa, ngày tháng đời con là của Chúa,
sự sống linh hồn con thuộc về Ngài.
Xin chữa lành và cho con được sống.
Nay muôn vàn cay đắng đã hoá nên an bình,
vì chính Ngài đã cứu con khỏi hố diệt vong,
vất bỏ sau lưng mọi lỗi lầm con phạm.” (Isaia 38:16-17)
Một khi Chúa đã vất bỏ thì Người thật sự vất bỏ, một khi đã tha thứ thì Người không bao giờ nhắc đến nữa. Tấm lòng Thiên Chúa luôn bao la hơn sự bất toàn của con người. Vấn đề là mình đã tin vào tấm lòng ấy bao nhiêu. Nếu tin ít thì mình sẽ cảm thấy bình an ít. Nếu tin hoàn toàn thì chính sự tha thứ ấy sẽ trở thành giải thoát. Về phía Chúa, chị yên tâm nhé! Bây giờ điều cần làm còn lại là: Chị hãy trở nên giống Chúa; nghĩa là: Chúa đã tha thứ cho chị rồi thì chị cũng phải tha thứ cho bản thân mình. Chúc chị sớm thành công!
Em, chắc em cũng quan sát thấy có những người khác cũng rơi vào hoàn cảnh như em. Mình đã đau lòng chứng kiến những mảnh đời khốn khổ khốn nạn. Nhiều lần mình tự hỏi tại sao con người lại có thể nhẫn tâm đối xử với nhau đến như vậy. Em ơi, mình biết những lời mình sắp chia sẻ cùng em rất “khó nghe” vì chúng đi ngược lại khuynh hướng tự nhiên bên trong em. Ở trong hoàn cảnh của em, người ta thường chỉ muốn ‘trả thù đời’, một phần để tự vệ, một phần để ‘đòi công lý’. Hẳn em đã biết rõ cảm giác khó chịu khi lòng ôm sầu hận. Tâm hồn hầu như chẳng thể bình an thư thái. Em à, ‘đòi công lý’ bằng ‘trả thù’ thực chất là một sai lầm nguy hiểm, một cái bẫy của Satan. Rất tiếc là nhiều người tin vào lý luận này. Thật ra, ‘trả thù đời’ xong cũng chẳng cảm thấy thoải mái hơn đâu. Có thể hả giận được chốc lát nhưng lại rơi sâu hơn vào vòng xoáy luẩn quẩn của đối kháng. Càng ngày càng mệt mỏi, càng căng thẳng, càng sợ hãi, càng bị giam hãm, càng bị đè nặng, càng xa hạnh phúc. Rồi, cho mình nói điều ‘khó nghe’ này em nhé: rất mong em mở rộng lòng tha thứ để tâm hồn em được tự do và có thể hạnh phúc. Em xứng đáng được hạnh phúc! Chìa khoá hạnh phúc ấy ở trong tay em đó. Kinh nghiệm của những người đi trước chứng minh rằng: Để có được một tâm hồn thanh thản hạnh phúc, mình phải bay cao lên trong miền tự do của yêu thương. Hận thù chỉ kéo ghì mình xuống vực sâu của xung khắc, của bất an. Ít người nhận thức được sự thật rằng chính lúc buông nắm đấm ra là lúc giải thoát. Em, hãy dứt khoát đốt bỏ đống giấy nhàu nát bẩn thỉu của dĩ vãng mà viết lên trang đời mới đi em! Giữ lại đống giấy ấy chỉ làm phí phạm cuộc đời em thôi. À, nhớ dùng hộp quẹt hiệu “Tha Thứ” để lấy lửa nhé.
Tha thứ mang lại tự giải thoát, giải thoát đem đến tự do, tự do cho em bình an, bình an dẫn tới hạnh phúc. Nếu em cần thêm một lý do nữa để tha thứ, mời em cùng ôn lại lời này: “Chúa đã tha thứ cho anh em, thì anh em cũng vậy, anh em phải tha thứ cho nhau.” (Cl 3:13) Nếu em cần một tấm gương cụ thể, mời em ngắm nhìn Thầy Giêsu đang bị những người Thầy thương mến ra tay giết hại. Trên thập giá đau đớn và xấu hổ tột cùng ấy, Thầy thều thào trong những hơi thở thoi thóp cuối cùng: “Cha ơi, xin hãy tha cho họ vì họ không biết việc họ làm!” (Lc 23:33-34) Thầy là Chúa, “Đấng thấu suốt mọi bí ẩn” (Mt 6), làm như thế chắc chắn có lý do chính đáng phải không em? Giây phút cuối cùng ấy là khoảnh khắc bay cao trong miền tự do của yêu thương đấy em ạ. Chúc em sớm vượt qua tù ngục của oán hận để bay cao và hạnh phúc, em nhé!
+++++
Cảm ơn anh, chị và em đã kiên nhẫn lắng nghe. Xin được dành một lời cầu nguyện cho anh, chị, em và những ai đang ở trong hoàn cảnh tương tự. Thương chúc mọi nguời sớm tìm lại bình an và hạnh phúc!
Giuse Việt, O.Carm.
http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/t%E1%BB%91ng-kh%E1%BB%A9/ (http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/t%E1%BB%91ng-kh%E1%BB%A9/)
(http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/t%E1%BB%91ng-kh%E1%BB%A9/)
(http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/t%E1%BB%91ng-kh%E1%BB%A9/)
Anh ta cảm thấy bực bội mỗi lần nghĩ đến nó. Hồi đó, anh đối xử với nó như anh em, cái gì cũng sẵn sàng chia sẻ mà không cần chờ nó phải mở miệng xin. Nhờ anh mà nó mới có chỗ đứng trong xã hội. Thế mà nó ăn cháo đá bát. Khi anh sa cơ lỡ bước, làm ăn thất bại, nó cuốn gói đi theo một tay có tiền khác. Anh còn nghe đồn nó nói xấu anh sau lưng nữa…. Bực!
Chuyện ấy xảy ra chín tháng trước. Chín tháng là một quãng thời gian đủ dài để quên đi sầu hận và lật sang một trang sống mới. Thế nhưng mọi sự cứ như mới xảy ra cách đây 5 phút. Tức quá! Lòng anh vẫn cuồn cuộn nổi sóng giận dữ mỗi khi nghĩ về nó dù rằng nó chẳng còn liên hệ gì. Anh cứ để cho quá khứ bám lấy anh, hành hạ anh, cướp mất bình an của anh. Chín tháng qua rồi mà anh vẫn cứ tiếc nuối với chuyện “hồi ấy”.
+++
Chị lăn qua lăn lại, chẳng tài nào ngủ được. Trời ơi, cái đầu muốn nổ tung! Đêm nay dài quá. Đêm nay mệt quá. Đêm nay khổ quá… Mấy chuyện ấy cứ hiện về trong tâm trí. Chị trách mình sao lại làm như vậy. Chị muốn hét lên, nhưng chung quanh mọi người đang ngủ. Chị chỉ còn biết tâm sự với chiếc gối ướt mèm nước mắt.
Những chuyện ấy xảy ra cách đây đã ba năm rồi. Chị đã hối hận, đã đến gặp vị linh mục để xưng tội, đã chính tai nghe lời tha thứ và nhận phép lành bình an. Vậy mà chị vẫn sống với ân hận cho đến hôm nay. Chị vẫn để cho nó ám ảnh giam hãm chị mặc dù không ai còn oán trách chị về chuyện đã xảy ra.
+++
Em vừa sinh ra thì cha mẹ chia tay nhau. Tấm thân nhỏ bé mong manh ấy bước vào cuộc đời khắc nghiệt. Em còn có mặt trên thế gian này đến tận hôm nay là nhờ bản năng sinh tồn. Từng ngày lớn lên, sóng gió khiến em trở nên cứng cỏi, chai lì và hung tợn. Nếm trải chông gai làm cho tâm hồn em cũng gai chông. Em mất niềm tin vào tình yêu vì bị lừa dối tình cảm. Em chẳng còn tin vào công lý vì bị vu oan giáng họa. Em ghê tởm lòng người. Em mất hết tự tin. Em sợ hãi cuộc đời.
Bây giờ, em đã lớn khôn, đã hiểu biết đủ để nhận ra rằng trên đời này có người trung tín và kẻ bất tín, người tốt bụng và kẻ nham hiểm, người quân tử và hạng tiểu nhân, người quảng đại và kẻ cố chấp…. Trên đời này, không phải ai cũng xấu. Thế nhưng, có lẽ vết thương lòng quá sâu quá đau nên em vẫn hận căm những kẻ đã từng lạm dụng em, kể cả kẻ đã qua đời. Em ôm sự giận dữ với kẻ có lẽ em sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Quãng đời quá khứ đen tối trói chặt em trong nanh vuốt của thù oán. Cái khổ bên ngoài đã qua rồi nhưng cái khổ trong lòng vẫn còn âm ỷ và có thể bùng lên bất cứ lúc nào. Nó cướp đi giây phút hạnh phúc hiện tại mà lẽ ra em rất đáng được hưởng.
+++++
Cho Việt được ngỏ lời chân thành đến anh, chị và em nhé.
Anh, sự bực tức trong anh là dễ hiểu. Nhưng trong cuộc sống, việc ‘dễ hiểu’ này không quan trọng bằng điều ‘cần hiểu’. Điều ‘cần hiểu’ ấy là: anh đã là một người tốt. Anh có biết lúc anh rộng lượng cưu mang nó, nó đang đứng trước một vực thẳm không lối thoát? Anh đã trở nên như người cha thứ hai của nó. Nó không bao giờ quên. À mà này, việc làm tốt lành của anh đã tạo phước cho chính anh. Việc anh gặp nó khi nó cơ nhỡ hoá ra là cơ may để anh làm một điều gì đó cho Thầy Giêsu đang hiện diện trong nó. (Mt 25:40)
Về phần nó, sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, đã quyết định ra đi vì không muốn tiếp tục làm anh phải nặng gánh. Nó lặng lẽ không chia tay bởi nó biết anh là người quảng đại sẽ không để nó một mình ra đi. Rồi nó cố gắng nài nỉ người ta cho nó làm ở một nơi ổn định hơn vì nó muốn kiếm chút tiền để quay lại giúp anh. Còn việc anh nghe người ta nói nó bêu xấu anh sau lưng là chuyện bịa đặt của “trâu buộc ghét trâu ăn.”
Nếu anh biết khổ tâm của nó, chắc chắn anh sẽ nguôi ngoai sự bực tức trong lòng bấy lâu. Nhưng có lẽ anh sẽ không biết! Mà không biết thì đã sao? Chẳng lẽ anh cứ tự giam đời mình trong cái vòng luẩn quẩn hẹp hòi ấy? Dĩ nhiên là không nên dại dột như thế. Mong anh nhớ lại lời Thầy đã dạy: “Anh em đã được cho không thì cũng hãy cho không như vậy.” (Mt 10:8) Mời anh cùng đọc lời kinh này: “Xin Cha tha cho chúng con như chúng con cũng tha kẻ mắc nợ chúng con.” Một lần quảng đại là một lần bay cao, anh nhỉ? Chúc anh sớm bình an!
Chị, trên đời này ai cũng có sai lầm. Gây ra sai lầm là một sai lầm. Tiếp tục để sai lầm quá khứ cướp đi năng lượng hiện tại là một sai lầm nữa. Nếu cuộc đời là một dòng chảy thì quá khứ đã trôi qua rồi. Hôm nay là thời gian duy nhất để chị làm những điều ý nghĩa cho cuộc sống. Tương lai của chị không lệ thuộc quá khứ mà khởi đi từ hiện tại lúc này. À, chị có thấy mình đã lớn lên nhiều, học thêm được nhiều khôn ngoan sau những vấp ngã ấy không? Chị có thấy chị cần Chúa nhiều hơn trước không? Chị có cảm nhận ơn Chúa vẫn cứ tuôn đổ trên chị giúp chị làm lại cuộc đời không? Chị có biết Chúa đang khóc với chị, đang ôm chị vào lòng vì Người thấu hiểu sự tan nát của chị không?
Chắc hẳn chị còn nhớ câu chuyện của đứa con hoang đàng tội lỗi trở về với Cha. Lúc gặp mặt Cha, cậu quỳ xuống xưng thú bao nhiêu điều, nhưng Cha cậu chẳng để ý gì đến những quá khứ ấy. Ông chỉ quan tâm đến một điều duy nhất: con ông đang ở trong vòng tay ông. Ôm chặt lấy con hôn lấy hôn để như sợ lại mất con lần nữa, ông nói: “Hãy mau mau lấy giày đẹp mang cho cậu, hãy lấy nhẫn đeo vào tay cậu, hãy làm thịt con bê béo nhất để ăn mừng vì con ta đã trở về!” (xem Luca 15) Chúa của mình đối xử như thế đó chị!
Mời chị cùng tin tưởng thầm thĩ lời cầu nguyện sau đây:
“Lạy Chúa, ngày tháng đời con là của Chúa,
sự sống linh hồn con thuộc về Ngài.
Xin chữa lành và cho con được sống.
Nay muôn vàn cay đắng đã hoá nên an bình,
vì chính Ngài đã cứu con khỏi hố diệt vong,
vất bỏ sau lưng mọi lỗi lầm con phạm.” (Isaia 38:16-17)
Một khi Chúa đã vất bỏ thì Người thật sự vất bỏ, một khi đã tha thứ thì Người không bao giờ nhắc đến nữa. Tấm lòng Thiên Chúa luôn bao la hơn sự bất toàn của con người. Vấn đề là mình đã tin vào tấm lòng ấy bao nhiêu. Nếu tin ít thì mình sẽ cảm thấy bình an ít. Nếu tin hoàn toàn thì chính sự tha thứ ấy sẽ trở thành giải thoát. Về phía Chúa, chị yên tâm nhé! Bây giờ điều cần làm còn lại là: Chị hãy trở nên giống Chúa; nghĩa là: Chúa đã tha thứ cho chị rồi thì chị cũng phải tha thứ cho bản thân mình. Chúc chị sớm thành công!
Em, chắc em cũng quan sát thấy có những người khác cũng rơi vào hoàn cảnh như em. Mình đã đau lòng chứng kiến những mảnh đời khốn khổ khốn nạn. Nhiều lần mình tự hỏi tại sao con người lại có thể nhẫn tâm đối xử với nhau đến như vậy. Em ơi, mình biết những lời mình sắp chia sẻ cùng em rất “khó nghe” vì chúng đi ngược lại khuynh hướng tự nhiên bên trong em. Ở trong hoàn cảnh của em, người ta thường chỉ muốn ‘trả thù đời’, một phần để tự vệ, một phần để ‘đòi công lý’. Hẳn em đã biết rõ cảm giác khó chịu khi lòng ôm sầu hận. Tâm hồn hầu như chẳng thể bình an thư thái. Em à, ‘đòi công lý’ bằng ‘trả thù’ thực chất là một sai lầm nguy hiểm, một cái bẫy của Satan. Rất tiếc là nhiều người tin vào lý luận này. Thật ra, ‘trả thù đời’ xong cũng chẳng cảm thấy thoải mái hơn đâu. Có thể hả giận được chốc lát nhưng lại rơi sâu hơn vào vòng xoáy luẩn quẩn của đối kháng. Càng ngày càng mệt mỏi, càng căng thẳng, càng sợ hãi, càng bị giam hãm, càng bị đè nặng, càng xa hạnh phúc. Rồi, cho mình nói điều ‘khó nghe’ này em nhé: rất mong em mở rộng lòng tha thứ để tâm hồn em được tự do và có thể hạnh phúc. Em xứng đáng được hạnh phúc! Chìa khoá hạnh phúc ấy ở trong tay em đó. Kinh nghiệm của những người đi trước chứng minh rằng: Để có được một tâm hồn thanh thản hạnh phúc, mình phải bay cao lên trong miền tự do của yêu thương. Hận thù chỉ kéo ghì mình xuống vực sâu của xung khắc, của bất an. Ít người nhận thức được sự thật rằng chính lúc buông nắm đấm ra là lúc giải thoát. Em, hãy dứt khoát đốt bỏ đống giấy nhàu nát bẩn thỉu của dĩ vãng mà viết lên trang đời mới đi em! Giữ lại đống giấy ấy chỉ làm phí phạm cuộc đời em thôi. À, nhớ dùng hộp quẹt hiệu “Tha Thứ” để lấy lửa nhé.
Tha thứ mang lại tự giải thoát, giải thoát đem đến tự do, tự do cho em bình an, bình an dẫn tới hạnh phúc. Nếu em cần thêm một lý do nữa để tha thứ, mời em cùng ôn lại lời này: “Chúa đã tha thứ cho anh em, thì anh em cũng vậy, anh em phải tha thứ cho nhau.” (Cl 3:13) Nếu em cần một tấm gương cụ thể, mời em ngắm nhìn Thầy Giêsu đang bị những người Thầy thương mến ra tay giết hại. Trên thập giá đau đớn và xấu hổ tột cùng ấy, Thầy thều thào trong những hơi thở thoi thóp cuối cùng: “Cha ơi, xin hãy tha cho họ vì họ không biết việc họ làm!” (Lc 23:33-34) Thầy là Chúa, “Đấng thấu suốt mọi bí ẩn” (Mt 6), làm như thế chắc chắn có lý do chính đáng phải không em? Giây phút cuối cùng ấy là khoảnh khắc bay cao trong miền tự do của yêu thương đấy em ạ. Chúc em sớm vượt qua tù ngục của oán hận để bay cao và hạnh phúc, em nhé!
+++++
Cảm ơn anh, chị và em đã kiên nhẫn lắng nghe. Xin được dành một lời cầu nguyện cho anh, chị, em và những ai đang ở trong hoàn cảnh tương tự. Thương chúc mọi nguời sớm tìm lại bình an và hạnh phúc!
Giuse Việt, O.Carm.
http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/t%E1%BB%91ng-kh%E1%BB%A9/ (http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/t%E1%BB%91ng-kh%E1%BB%A9/)
(http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/t%E1%BB%91ng-kh%E1%BB%A9/)
(http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/t%E1%BB%91ng-kh%E1%BB%A9/)