echcon1690
23-07-2011, 06:14 PM
21 năm – 1/3 cuộc đời, không còn ít để gọi là trẻ nhưng cũng chưa nhiều để được xưng hô bằng những từ tôn kính. 21 năm – gai nhọn thì ít, hoa hồng thì nhiều, cuộc đời cho tôi quá nhiều ưu ái nhưng cũng ban cho tôi không ít nỗi đau. Dù vậy, chỉ cần nghĩ tới Chúa, tới gia đình và nghĩ tới….cánh đồng quê là tôi lại bình tâm và tiếp tục vững bước để sống và yêu đời.
Quê tôi là xứ Đông Nam Bộ nên không có những cánh đồng trải dài tít tắp, không có những dòng kênh xanh xanh với 2 bờ là những rặng dừa xanh biếc luôn yểu điệu làm duyên trước gió như ở miền Tây ; quê tôi chỉ có cánh đồng khoảng độ vài chục ha, vài con mương dẫn nước trong mùa mưa còn mùa khô chỉ toàn sỏi và đá. Người dân ở đây mỗi nhà có khoảng vài sào đất để trồng lúa lấy gạo ăn qua ngày chứ không đem bán, vì thế thứ lúa ở đây ít khi là giống cao sản hay lai tạo từ những giống lúa chất lượng cao mà chỉ là giống lúa dẻo, ít sâu bệnh.
Thế nhưng đối với tôi, cánh đồng quê là một người bạn chí cốt xoa dịu nỗi buồn và chia sẻ niềm vui trong cuộc sống rất hiệu quả. Khi còn ở nhà, những lúc buồn tôi lại đi bộ xuống cánh đồng cách nhà khoảng 2 km để tìm lại cảm giác bình an, để có thể hét thật to, chạy thật nhanh, hưởng cái không khí bao la của gió, cái ngọt ngào của những bông lúa đang trổ đòng, nhìn cánh cò nghiêng nghiêng và ngẩng mặt lên trông đám mây chiều trôi lững thững – chỉ bấy nhiêu thôi đối với tôi là được an ủi lắm rồi.
https://lh6.googleusercontent.com/-HsuP4mXg7ao/TiqsY17Y9bI/AAAAAAAAALo/zZPP6N3QmVs/20847523_images1783573_1.jpg
Bây giờ khi đã lên thành phố học tập, nơi mà chỉ có những tòa nhà bê tông gắn kính sừng sững, nhà cửa san sát, xe cộ ùn ùn di chuyển…ồn ào, náo nhiệt, năng động, thế nhưng con người lại hờ hững với nhau hơn, nhà sát nhà còn chưa 1 lần hỏi thăm, người với người đối xử với nhau dựa trên lý và tiền, ganh đua, đạp lên nhau mà sống…tôi cảm thấy choáng váng, sợ sệt và luôn tạo khoảng cách với những người xung quanh; sống lâu trên này, hình như mất dần đi tình bạn, tình người và tình cảm với thiên nhiên.
Giờ đây, khi có biến cố gì trong hành trình không điểm dừng này, tôi chỉ còn có thể nhắm mắt lại và tưởng tượng về cánh đồng quê để mình có lại chút cảm giác thanh bình, để tiếp tục bước đi, tiếp tục cười và tiếp tục sống tốt. Ngồi đây, tôi lại nhớ về, nhớ lắm cây đa trưa trốn nhà ra ngắm chim làm tổ trên cành, nhớ lắm chiều cùng chị hàng xóm đi chăn trâu rồi ngồi trên đống rơm chơi đùa. Nhớ lắm, nhớ lắm!
Xin cho tôi 1 vé về….cánh đồng quê!
Quê tôi là xứ Đông Nam Bộ nên không có những cánh đồng trải dài tít tắp, không có những dòng kênh xanh xanh với 2 bờ là những rặng dừa xanh biếc luôn yểu điệu làm duyên trước gió như ở miền Tây ; quê tôi chỉ có cánh đồng khoảng độ vài chục ha, vài con mương dẫn nước trong mùa mưa còn mùa khô chỉ toàn sỏi và đá. Người dân ở đây mỗi nhà có khoảng vài sào đất để trồng lúa lấy gạo ăn qua ngày chứ không đem bán, vì thế thứ lúa ở đây ít khi là giống cao sản hay lai tạo từ những giống lúa chất lượng cao mà chỉ là giống lúa dẻo, ít sâu bệnh.
Thế nhưng đối với tôi, cánh đồng quê là một người bạn chí cốt xoa dịu nỗi buồn và chia sẻ niềm vui trong cuộc sống rất hiệu quả. Khi còn ở nhà, những lúc buồn tôi lại đi bộ xuống cánh đồng cách nhà khoảng 2 km để tìm lại cảm giác bình an, để có thể hét thật to, chạy thật nhanh, hưởng cái không khí bao la của gió, cái ngọt ngào của những bông lúa đang trổ đòng, nhìn cánh cò nghiêng nghiêng và ngẩng mặt lên trông đám mây chiều trôi lững thững – chỉ bấy nhiêu thôi đối với tôi là được an ủi lắm rồi.
https://lh6.googleusercontent.com/-HsuP4mXg7ao/TiqsY17Y9bI/AAAAAAAAALo/zZPP6N3QmVs/20847523_images1783573_1.jpg
Bây giờ khi đã lên thành phố học tập, nơi mà chỉ có những tòa nhà bê tông gắn kính sừng sững, nhà cửa san sát, xe cộ ùn ùn di chuyển…ồn ào, náo nhiệt, năng động, thế nhưng con người lại hờ hững với nhau hơn, nhà sát nhà còn chưa 1 lần hỏi thăm, người với người đối xử với nhau dựa trên lý và tiền, ganh đua, đạp lên nhau mà sống…tôi cảm thấy choáng váng, sợ sệt và luôn tạo khoảng cách với những người xung quanh; sống lâu trên này, hình như mất dần đi tình bạn, tình người và tình cảm với thiên nhiên.
Giờ đây, khi có biến cố gì trong hành trình không điểm dừng này, tôi chỉ còn có thể nhắm mắt lại và tưởng tượng về cánh đồng quê để mình có lại chút cảm giác thanh bình, để tiếp tục bước đi, tiếp tục cười và tiếp tục sống tốt. Ngồi đây, tôi lại nhớ về, nhớ lắm cây đa trưa trốn nhà ra ngắm chim làm tổ trên cành, nhớ lắm chiều cùng chị hàng xóm đi chăn trâu rồi ngồi trên đống rơm chơi đùa. Nhớ lắm, nhớ lắm!
Xin cho tôi 1 vé về….cánh đồng quê!