PDA

View Full Version : Đã đến lúc ?



Pere Joseph
03-08-2011, 01:32 AM
Đã đến lúc?





+++



Ít năm về trước, ngày nó chưa gặp anh, người ta hay nghe nó thở than: “Chán quá! Chẳng biết làm gì cả.” Rồi bẵng đi một thời gian, không thấy mặt mũi nó đâu cả. Bà con bắt đầu hỏi thăm nhau xem nó ra sao nhưng không ai biết gì. Độ hai năm sau, người ta thấy nó xuất hiện ở khu phố thân quen. Vừa quan tâm vì là tình làng nghĩa xóm mà cũng vừa tò mò vì sự ‘biệt tăm’ của nó, bà con xúm lại hỏi: “Sao, dạo này khỏe không? Lâu nay đi đâu mà không thấy?”
Nó vui vẻ đáp: “Dạ, đi làm nhiều thứ lắm.”
Một đứa bạn cùng trang lứa hỏi chọc nó: “Thế kỳ này còn hay chán như hôm xưa không?”
“Không.”
“Thiệt không đó?”
“Thiệt. Tớ gặp một anh bạn. Anh nói tớ vô lý quá. Trên đời này có bao nhiêu việc mình có thể làm cho Chúa, cho mình, cho anh em. Để cho chán nản gặm nhấm mình thì chỉ làm mất thời gian quý báu trong quãng đời ngắn ngủi này.”
Bà con tròn xoe mắt. Thằng này đúng là khác xưa nhiều.
“Lúc mình không có gì làm thì có thể nghỉ ngơi, cầu nguyện, nói chuyện với Chúa, viết thư hỏi thăm ai đó, hay lên mạng kết nối với các bạn trẻ để đồng hành với họ, đi sinh hoạt giáo lý, đọc sách báo cập nhật kiến thức, hoặc tham gia các tổ chức từ thiện. À, biết đâu trong số người thân, bạn bè có ai đó đang cần một người để lắng nghe tâm sự. Mình có thể rủ người đó đi uống cà phê mà. Ôi, tóm lại thì có quá nhiều điều để làm. Bây giờ tớ chẳng còn thời gian để ngồi đó chán nữa. Đã đến lúc phải biết tận dụng thời gian quý báu trên thế gian này để làm những việc có ý nghĩa rồi.”

+++

Thựa ngồi đây trong cô đơn. Đời cứ trống vắng thế nào ấy. Giá mà có ai đó ở đây để Thựa tâm sự những dồn nén trong lòng. Thựa thấy mình yếu quá. Thựa muốn có một bờ vai để tựa vào.
Reng reng reng. Chuông điện thoại reo.
“Alô. Thựa xin nghe.”
“Chào cậu, khoẻ không?” Đứa bạn gái cùng lớp hỏi thăm.
“Cũng bình thường. Còn cậu thế nào? Có gì không Toát?”
“À, nếu cậu rảnh tối nay thì rủ cậu đi dạy học cho các trẻ em mù chữ.”
Trời, tưởng nó rủ đi ăn chè chứ. Mừng hụt!
“Đi dạy học? Tớ đâu có khiếu sư phạm đâu!” Thựa ngại ngùng thoái thác.
“Đừng lo. Cách đây mấy tuần tớ cũng nghĩ y chang như cậu. Nhưng bây giờ thấy quen và thoải mái rồi. Khi đến với các em, mình chợt nhận ra mình có rất nhiều để cho đi. Hồi trước, như cậu biết đó, tớ hay tự ti mặc cảm, cô đơn buồn chán và muốn tìm ai đó để nương tựa mà quên mất rằng bản thân mình cũng có nhiều điểm mạnh độc đáo.”
“Ái chà, không gặp có một thời gian ngắn mà triết lý dữ à nha!”
“Hì hì hì…. Cảm ơn cậu quá khen! Nhưng tớ chợt nhận ra rằng đã đến lúc mình cần thoát khỏi việc dựa quá nhiều vào người khác vì thật ra mình đã có đủ kiến thức và kinh nghiệm để đứng trên đôi chân của chính mình, phải không Thựa? Tớ phát hiện ra một cách tốt để giải toả buồn chán: đó là mình trở thành một bờ vai cho người khác dựa chứ không như hồi trước cứ đi tìm một bờ vai để dựa. Lúc đó, như một phép màu, mình thấy bản thân tự nhiên mạnh mẽ hẳn lên.”

+++

“Này chị, kỳ này sao không thấy ông xã của chị điều khiển ca đoàn giáo xứ nữa? Bao năm nay, nhờ anh ấy mà bầu khí Thánh Lễ sốt sắng vui tươi. Chúng tôi rất mến mộ tài năng và sự dấn thân quảng đại của anh. Hay là có ai làm cho chồng chị giận rồi bỏ vị trí này?”
“Dạ không, anh ấy đâu có giận ai. Anh vẫn rất vui vẻ mà.”
“Nhưng tôi thấy cái anh ca trưởng mới tuổi đời còn trẻ. Mấy bài hát đơn giản đôi khi còn vấp chỗ này chỗ nọ.”
“Làm ca trưởng để phục vụ Thánh Lễ luôn là niềm đam mê của chồng tôi từ hồi chúng tôi chưa cưới. Tôi biết chắc rằng việc từ bỏ đam mê này là một việc khó khăn đối với anh. Tôi cũng hỏi anh tại sao lại không tiếp tục làm ca trưởng nữa thì anh trả lời: “Phục vụ tha nhân có nhiều cách em ạ. Để cho người khác có cơ hội thể hiện tài năng Chúa ban cũng là một cách phục vụ ý nghĩa lắm đấy chứ. Đã đến lúc anh cần làm điều khó hơn này….” Bây giờ anh vui vẻ ngồi hát chung với các anh chị em ca viên khác. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy anh rủ em ca trưởng mới đi uống cà phê. Thấy tôi có vẻ thắc mắc về việc này, anh ấy giải thích là đi để cùng chia sẻ kinh nghiệm trong nghề với nhau. Anh em ngồi tâm sự riêng với nhau thì tiện hơn là góp ý trước mặt đám đông.”

+++

“Bác ơi, con buồn quá!”
“Chuyện gì xảy ra vậy con?”
“Thưa bác, con đã cố gắng làm tốt bổn phận mà sao nhiều người cứ vẫn trách móc con. Con đã ráng hết sức rồi mà họ vẫn chẳng hài lòng. Con đuối quá bác ơi! Cứ bị hiểu lầm hoài à. Hu hu hu….”
“Này con, bình tĩnh nghe bác nói. Vì hôm nay bác bận nhiều việc nên bác nói vắn tắt với con một vài điều đơn sơ sau đây. Có thể con sẽ bị sốc nhưng bác cũng vẫn nói. Thứ nhất, chuyện hiểu lầm là chuyện vẫn xảy ra hằng ngày. Tại sao? Có nhiều lý do. Ví dụ: tầm nhìn con người có lắm giới hạn; người ta lại có khuynh hướng phán đoán khá nhanh dựa vào bề ngoài. Đó là chưa nói đến khía cạnh tâm lý gọi là “cơ chế tự vệ” bên trong người ta. Con thử quan sát một chút thì sẽ nhận ra hiện tượng một người tỏ ra rất mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong lại khá yếu đuối. Người ta thường có những nỗi sợ bên trong mà bản thân họ không đủ can đảm để đối diện nên một cách vô thức họ phóng chiếu ra bên ngoài lên người khác. Nói cách khác, họ dùng cái mạnh (bạo lực) bên ngoài để cân bằng cái yếu bên trong. Điều này cũng thông thường thôi con. Chẳng có gì lạ dưới ánh mặt trời. Nếu mà xét kỹ, họ đáng thương hơn đáng ghét, đáng buồn hơn đáng trách, con à.”
“Dạ, con đang lắng nghe bác nói đây.”
“Thứ hai, cuộc đời mỗi người là để dành cho hạnh phúc và chẳng ai sống thay người khác được. Đã đến lúc con cần nhìn nhận thực tế rằng con sẽ không thể nào làm vui lòng tất cả mọi người được. Mà đâu nhất thiết phải làm vậy, phải không con? À, Thầy Giêsu nhà mình đâu có làm như thế. Vậy mình cứ noi gương Thầy là sống yêu thương dưới sự hướng dẫn của Lời Chúa, của lương tâm tốt lành, con nhé. Người ta hiểu thế nào thì là chuyện của họ. Nếu cần thì bình tĩnh giải thích sự việc. Họ hiểu ra và chấp nhận thì tốt. Nếu không thì ta cần vững tâm, bình an mà tiếp tục làm những điều tích cực. Thật là vô lý khi để khuôn mặt dễ thương của mình nhăn nhó theo sự nhăn nhó của người khác, phải không con? Thêm nữa, chuyện gì đã qua thì cho nó qua luôn. Chúng ta phải cẩn thận đừng để quá khứ tiêu cực ám ảnh, cướp đi ân sủng và niềm vui của giây phút hiện tại.”

+++

“Chuyện gì mà có vẻ bực vậy bồ?”
“Nó đúng là đồ vô ơn, ăn cháo đá bát. Lúc còn nghèo khổ, khó khăn thì gần gũi thân mật. Bây giờ thì chẳng thấy hỏi han thăm viếng. Mình chẳng còn là cái thá gì trong mắt nó. Biết vậy, mặc xác nó để giờ khỏi phải mệt cái đầu.”
“Có cần phải khổ tâm quá vậy không bồ? Mình cảm thông với tâm trạng của bồ nhưng xin cho mình hỏi thật. Mình xin lỗi trước nếu có làm bồ bực tức thêm hay buồn giận mình nha. Mình hỏi: Hồi trước việc bồ giúp đỡ nó xuất phát từ động cơ nào? Để yêu thương phục vụ vô vị lợi hay để được người ta mang ơn? Đã đến lúc bồ cần đặt thẳng vấn đề này với bản thân để việc phục vụ của bồ không trở thành gánh nặng trong tương lai. Thầy Giêsu đã chẳng truyền dạy một cách rõ ràng: “Khi giúp đỡ kẻ khó khăn, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm”(Mt 6:3) đó sao? Nếu bồ không phiền lòng, cho tớ nói thẳng suy nghĩ của mình: được phục vụ người khác là một diễm phúc cho chính mình đó bồ.”

+++

“Má ơi, đừng bỏ con lúc này! Hu hu hu…. Má ơi….” Con nức nở, cầm chặt tay má vì sợ mất má.
“Con yêu của má,” má thì thào, “cuộc hành trình của má đã gần hoàn thành rồi. Đã đến lúc má cần con giúp má đi phần kế tiếp của cuộc đời. Ngày nào đó, con cũng sẽ trao nó lại cho con của con. “Sông có khúc, người có lúc”, con à. Bình an nhé con yêu để má có thể đi bình an. Má về với Chúa và má con ta sẽ gặp lại…. Chúa ơi, con đã sẵn sàng. Xin phù hộ cho con của con! Amen.”

+++

Khi Thiên Chúa tình yêu thấy đã đến lúc bày tỏ hoàn toàn dung mạo của Người cho nhân loại trên hành tinh này, nghĩa là “khi thời gian đến hồi viên mãn, Thiên Chúa đã gửi Con mình tới”, sinh bởi cung lòng mẹ Maria để cứu nhân loại khỏi tội lỗi. Thiên Chúa quá yêu thế gian, ngay cả Con Yêu Dấu nhất của mình cũng sẵn sàng hy sinh. (xem Ga-lát 4:4; Mát-thêu 1:21; Gioan 3:16)
… Khi ấy, Ðức Giêsu ngước mắt lên trời và nói rằng: "Lạy Cha, giờ đã đến! Xin Cha tôn vinh Con Cha để Con Cha tôn vinh Cha. Thật vậy, Cha đã ban cho Người quyền trên mọi phàm nhân là để Người ban sự sống đời đời cho tất cả những ai Cha đã ban cho Người. Mà sự sống đời đời đó là họ nhận biết Cha, Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và nhận biết Ðấng Cha đã sai đến, là Giêsu Kitô.” (Gioan 17:1-3) Giờ của Thầy Giêsu đã đến, đây là giờ để tôn vinh Thiên Chúa trong tình yêu tự hiến cho con người, ngay cả cho những kẻ ngu muội, ác độc. Giờ ấy, Thầy Giêsu đã sống trọn vẹn yêu thương, ngay cả trong đau khổ tột cùng của thập giá. Giờ ấy, Thiên Chúa đã trao hết những gì quý giá nhất cho bạn và cho mình.

+++

Bây giờ là giờ của chúng ta. Ta đang có rất nhiều ân sủng của Chúa. Người luôn ở bên ta để hỗ trợ. Vậy lúc này ta có cần làm gì để cuộc đời mình đẹp hơn, vui hơn, ý nghĩa hơn không nhỉ?



Giuse Việt, O.Carm.





It’s time?





+++



A few years ago, before the day he met a friend, people often heard him complaining: “It’s so boring! I don’t know what to do.” Then they didn’t see him for quite a while. They began to ask one another questions about his absence. But no one knew anything. Two years later, they saw him again in town. People, out of care and also cusiosity, asked him:
“How are you? Where have you been?”
He replied with a smile: “Oh, I’ve been doing lots of things.”
One of his peers teased him: “So, are you still bored like before?”
“No.”
“Really?”
“Yeah. I met a friend. He said I was stupid. There were so many things that we could do for God, for ourselves and for others. Sitting there letting boredom occupy us is just a waste of the precious time we have in this short life.”
Everyone was looking at him with eyes wide opened. This guy was really different now.
“When we feel we don’t have anything to do, we can always rest, pray, talk to God, or write a letter to someone, get online to accompany other young people, take part in the catechism program of the parish, read a book to broaden our knowledge, or participate in charity works. Ah, who knows one of our friend may be in need of consolation. We can ask him out for a coffee so he can share his stories. Anyway, there are a lot of things we can do. Now I have no time for boredom. It’s time to take advantage of the precious time in this life to do something meaningful.”

+++

Libedepe is sitting in loneliness, feeling empty inside. She wishes to have someone here so she could share her burdens. She feels weak. She needs a shoulder to rely on.
Ring ring ring. The telephone rings.
“Hello. It’s Libedepe speaking.”
“Hello. How are you?” one of her classmates greets her.
“As normal. How about you? Anything new, Fread?
“Ah, if you’re free this evening, go teach the illiterate children with me.”
“Teaching? You know I don’t have pedagogical skills!” Libedepe responded reluctantly.
“Don’t worry. I felt the same a few weeks ago. But now I am used to the work and feel comfortable. When being with them, I realize I have a lot to give. As you know, I used to feel inferior, lonely, sad very often. I wanted to find someone to lean on so much that I forgot that I also had many great strengths.”
“Wow, you’ve changed quite a bit after a short while huh!”
“He he he…. Thanks for the compliment! But I realized that it was time to free myself from the need to lean too much on someone because I actually had enough knowledge and experience to stand on my own feet. I discovered that one way to liberate myself from sadness or loneliness is to become a shoulder for others to rely on, and not to keep looking for one as before. Then it was like a miracle, I felt strong and firm inside.”

+++

“Hi there, why don’t I see your husband conduct the parish choir anymore? Thanks to him, the Mass has been great. We all admire his talents and generous commitments. Did anyone make him upset or something?”
“No, he is not angry with anyone. He is still very cheerful as usual.”
“But the new music minister is quite young. He even makes mistakes with simple songs.”
“I know that being a music director in the church has always been a passion of my husband, way back to the time before our mariage. I am sure that giving up this position is a great difficulty for him. I asked him about it, he answered: “There are different ways to serve others. Giving others to have an opportunity to manifest their talents that God has given them is a meaningful way to serve. It’s time for me to practice this more difficult thing….” Now he is happy to sit and sing with other members of the choir. Sometimes I saw him go with the new music director to the coffee shop. Feeling I was a little curious about this, he told me that they went there to exchange their professional experiences. There are things that it’s better to discuss in private than in front of many people.

+++

“Uncle, I’m so sad!”
“What happened to you, my niece?”
“Uncle, I’ve tried my best to carry out my duty but people still complain. I’ve tried the best I could but they are still not content. I’m so exhausted! Always misunderstood…. [weeping]”
“Calm down and listen to me, my dear. I am busy today so I will briefly tell you some simple things. They may sound shocking to you but let me say it anyway. First, misunderstanding is a popular thing. Why? There are many reasons. For example, the human vision is quite limited; and plus, human beings tend to judge quickly by the appearance, not mention the so-called “defense mechanism” inside each person. Observe what happens around you and you will recognize a ‘phenomenon’ where a person can look rather strong outside but in fact is quite weak inside. People often have fears in them that they don’t have enough courage to face, and so, unconsciously, they project them onto others. In other words, they use external strengths to balance internal weaknesses. This is also a common phenomenon. There is nothing new under the sun. When we think about this carefully, we may realize that they deserve our compassion than our hatred, our sympathy than our accusation.”
“Yes, I am listening, uncle.”
“Second, each person deserves happiness and noone can live the life of someone else. It’s time for you to realize that you cannot please everyone. It isn’t necessary to do so, is it? Ah, our Master Jesus didn’t do so either. Therefore, we may want to imitate Him by living a life of love under the guidance of God’s word and a good conscience. How people will interpret our loving way of life and our good intentions is their business. If necessary, we can calmly give them an explanation. If they understand and accept it, it is great. If not, let’s continue to maintain our inner peace and do good. It’s foolish that we let the frown of someone’s face distort the beauty of our face, right? Besides, let the past pass. We should be very careful not to allow a negative experience of the past take away the grace and joy of the present.

+++

“What happened that you look so upset, dear?”
“She is an ungrateful girl. When she was poor and in difficulty, she was nice and sweet. Now, she acts as if I didn’t even exist. I’m nobody. If I had known this before, I wouldn’t even have cared.”
“Hey, should you be that upset? I understand your feeling now, but my dear, allow me to say it straightforward. I’m sorry if my words make you more upset. OK, from what motive did you help her? To love and serve unconditionally or to gain gratitude from her? It’s time that you needed to get a clear answer for yourself so you won’t be burdened by your unacknowledged service in the future. Didn’t Jesus teach us clearly “when you give to the needy, do not let your left hand know what your right hand is doing” (Mt 6:3)? If you could bear with me, please allow me to share my view as follows: Having an opportunity to serve others is a blessing for ourselves, my dear!
+++
“Mom, don’t leave me now! Mom…” the daughter is weeping heartily, holding her mother’s hand.
“My dear child,” the mother whispers softly, “my journey is about to finish. It’s time for me to need you to help walk the next part of the road. One day, you will also need to hand it on to your children. “Every day is not Saturday”, my dear. Be at peace so I can go in peace. I am returning to God and we will see each other again…. My God, I am ready. Please take care of my child! Amen.”

+++

When the loving God judged it to be the right moment to totally reveal Himself to human beings in this plannet, meaning “when the fullness of the time came, God sent forth His Son,” born of Mary, to save them from sin. “God so loved the world” that God sacrificed even His Only Beloved Son. (see Galatians 4:4; Matthiew 1:21; John 3:16)
… At that time, Jesus looked toward heaven and prayed: “Father, the time has come. Glorify your Son, that your Son may glorify you. For you granted him authority over all people that he might give eternal life to all those you have given him. Now this is eternal life: that they may know you, the only true God, and Jesus Christ, whom you have sent.” (John 17:1-3) The time of Jesus came, the moment to glorify God in His love for human beings, even for the ignorant and the evil. Jesus lived that moment of love to the full, even in the worst suffering of the cross. That moment, God gave His very best to you and me so that we can flourish.

+++

Now is our time . We have lots of God’s grace in us. God is always there to help. Then do we need to do something to make our life more beautiful, joyful and meaningful?



Joseph Viet, O.Carm.