PDA

View Full Version : Gửi người tôi yêu...



La Si
08-10-2011, 10:19 AM
ĐỊNH MỆNH

Em, quãng đời sinh viên của em thật yên ả, cô sinh viên hiền lành, sáng đi học, chiều tới nhà thờ đi lễ, tối đi uống cà phê với mấy nhỏ bạn, tiếng yêu đối với em dường như quá xa lạ, em vẫn là cô bé vô tư hồn nhiên...
Anh, một cuộc đời sóng gió, một con ngừoi năng động không biết nghỉ ngơi là gì, công ty này có lẽ là điểm dừng chân lâu nhất của anh. Anh đang chờ đợi điều gì từ cuộc sống xô bồ này?

Em,cô sinh viên mới ra trường, với biết bao bỡ ngỡ, cầm bộ hồ sơ xin việc trên tay, em đã đi không biết là bao nhiêu công ty, rồi cũng có một công việc, tháng đầu tiên thử việc, nhân viên kinh doanh cho một công ty quảng cáo. Em vui mừng…
Anh, một chàng trai khá thành đạt, trưởng phòng kinh doanh của một công ty quảng cáo. Tháng đầu tiên nhận cô sinh viên mới ra trường vào thử việc. Anh suy tư nhiều…

Ngày…tháng…năm……
Tháng thử việc đầu tiên trôi qua, em vui mừng trước tháng lương đầu tiên, và càng vui mừng hơn nữa, môi trường và công việc ở đây phù hợp với em, ông sếp trẻ trung và tâm lý, các đồng nghiệp vui vẻ và hòa đồng, em nghĩ mình có thể làm việc và phát triển lâu dài ở đây.

Đồng hồ điểm 12 tiếng…..
Yahoo bỗng hiện lên chữ Buzz
- - Hoai thuong: ???
- - Duy Anh: ngủ trễ vậy nhóc?
- - Hoai Thuong: dạ, em quen rồi.
- - Duy Anh: anh với em chưa nói chuyện nhiều nhỉ…
- - Hoai Thuong: dạ, anh cũng ngủ trễ quá nhỉ
- - Duy Anh: tối nay anh phải trực bên công ty thiết kế.
- - Hoai Thuong: Oh, anh làm 2 công ty luôn ak?
- - Duy Anh: Uh, còn trẻ nên ráng cày mai mốt dưỡng già, hihi.
- - Hoai Thuong: anh giỏi quá.
- - Duy Anh: cũng bình thường thôi, anh gần 30 tuổi rồi, mai mốt em còn làm được nhiều hơn anh ik chứ.
………
Những cuộc trò chuyện đêm khuya giữa hai con người, anh và em, từ từ cũng giúp em hiểu về anh…chút chút, một người đàn ông thành đạt, có nhiều hoài bão lớn, quyết đoán và….lãng mạn! Em thật sự thần tượng anh lắm lắm, một người sếp tài ba và vui tính…

Ngày…tháng…năm
Vậy là đã nửa năm em vào làm việc trong công ty anh, với tính cách nhanh nhẹn, chịu khó, anh hay nhờ em đi làm thư ký trong các cuộc họp hay ký hợp đồng, thực sự em không thích chức vụ này cho lắm, vì…người ta hay bàn tán nhiều chuyện xung quanh các sếp và thư ký, nhưng em với anh….em chỉ thần tượng anh như một người anh trai đáng kính. Còn anh thì…
Anh hay mời em đi ăn, coi như trả công cho em sau thành công của những hợp đồng lớn, em vui vẻ nhận lời, đi với anh, ngoài chuyện công việc ra, anh còn kể cho em về cuộc đời anh, có nhiều thăng trầm, em hiểu hơn về anh, và càng ngưỡng mộ anh nhiều hơn. Đối với anh, em vẫn là một cô bé vô tư hồn nhiên….

Ngày…tháng…năm…
Hôm nay công ty tổ chức đi dã ngoại 2 ngày ở Nha Trang, mọi người ai cũng háo hức, em nhỏ nhất đoàn, lại là một trong số ít con gái ở một công ty quảng cáo, nên được mọi người quan tâm lắm, trong khi vô tư dạo chơi, em cảm thấy những ánh mắt đang dõi theo, em rất khó chịu khi có ai nhìn mình, và có lẽ nhờ giác quan thứ sáu của một đứa con gái, em có cảm giác…hình như anh cũng lén lút nhìn em……


Sau một ngày tắm biển, vui chơi mệt mỏi, trời về khuya, ai cũng về phòng ngủ ngon lành, nhưng vì lạ nhà, và cũng tiếc nuối cảnh biển đêm hiếm hoi, em mở cửa phòng đi ra ngoài.Đang lang thang một mình thả hồn theo gió biển, em bỗng giật mình khi nghe một giọng nói quen thuộc:
- - Hoài Thương!
..... ..........(còn tiếp)...........



H.T

La Si
26-10-2011, 04:42 PM
BẤT CHỢT


.....(tiếp theo)....
Em quay lại, anh, cùng vài đồng nghiệp ngồi cạnh tảng đá cùng với một chai Vokka….em tiến lại gần mọi người.
- Không ngủ được hả nhóc?
- Dạ, em hơi khó ngủ.
- Vậy ngồi đây nhậu với tụi anh nè.
Em chỉ cười, ngồi cùng mọi người, nhưng em không uống, mà ngồi nói chuyện, với anh và mọi người, ngồi bên anh, nhìn anh và mọi người trò chuyện, em bỗng ước sao thời gian đứng lại, cảm giác này, rất lạ!….chút niềm vui, hay là hạnh phúc? Thoáng qua thật khẽ…về phòng, em nghĩ mãi, anh, ước gì em được ở bên anh nhiều hơn nhỉ?

Ngày hôm sau, em để ý tới anh nhiều hơn, và cũng không biết vì sao, lâu lâu, em và anh , hai ánh mắt chợt bắt gặp nhau, em ngại ngần quay đi chỗ khác…..
Cuối ngày, mọi người bu lại chụp hình lưu niệm, em cùng các bạn gái trong nhóm vô tư làm đủ thứ kiểu, bỗng anh ở đâu chạy lại hô to:
- Khoan khoan, cho anh chụp chung với các mỹ nhân với!
Mọi người cười ồ, anh đúng là giỏi pha trò, anh cũng cười, rồi chạy thật nhanh lại chỗ em, anh cũng làm kiểu, nhưng…tay anh…bỗng….khoác lên vai…em ngại ngần định rụt lại, nhưng anh bạn đồng nghiệp phó nhòm la to:
- Đẹp rùi, để yên tư thế đó, chụp nha, 2..3…
Em cũng cười tươi, em nghĩ về anh có chút ấn tượng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong tình cảm bạn bè, đồng nghiệp, anh em, chưa bao giờ em nghĩ xa hơn thế…
Hôm sau, mọi người mở hình ra coi, ai cũng khen hình đẹp, mọi người quan tâm nhiều nhất đến tấm hình anh chụp cùng đám con gái trong nhóm. Em..cũng vậy, không chỉ bởi vì giữa mỹ nhân bỗng dưng xuất hiện một nam nhân, mà còn vì hơn bao giờ hết, anh...ở gần bên em, cảm giác này gọi là gì nhỉ? Em cũng không biết nữa…..một chút ấn tượng về một chàng trai vui tính, được cả phòng kính trọng và yêu mến….một chút…suy tư….


Lạy Chúa, con chưa bao giờ nghĩ nhiều như thế…..về một người con trai….tình cảm này gọi là gì Ngài ơi.....
...(còn tiếp)....

H.T

La Si
29-10-2011, 07:00 PM
SINH NHẬT ĐÁNG NHỚ...



Ngày…tháng…năm….
Ngày mai là sinh nhật anh, hôm chủ nhật mọi người đã tổ chức ăn mừng rồi, hôm đó bận chuyện nên em không tham gia được. Buổi tối, em lên yahoo chat như thói quen mọi ngày, em cũng gặp anh….
- Hoai Thuong: Mai sinh nhật mà tối nay còn phải trực ak, tội thế sếp
- Duy Anh: Hic, đời anh nó hẩm hiu thế đấy nhóc ah…
- Hoai Thuong: Hôm nọ em nghe nói cả phòng mình và mấy sếp trong công ty cũng tổ chức ăn mừng hoành tráng lắm mà, còn tiếc nuối gì nữa, hihi.
- Duy Anh: Tiếc chứ, hôm đó…k có em…, nhóc làm gì mà k đi sinh nhật anh thế, anh buồn lắm đó…
- Hoai Thuong: Em xin lỗi, hôm đó em phải về quê ăn đám cưới nhỏ bạn. Không có em anh đỡ phải trả thêm 1 phần ăn, anh phải mừng chứ ^^, đừng có giận mà trừ lương em nha, hì hì.
- Duy Anh: Chiều mai nhóc rảnh k, đi ăn sinh nhật với anh nhé.
- Hoai Thuong: Tối mai phòng mình định rủ anh đi Cầu ánh sao ăn mừng tiếp đó.
- Duy Anh: tối mai anh phải về nhà, mẹ anh nói sẽ nấu món gì đó cho anh.
- Hoai Thuong: Oh, thik quá, sn mà được mẹ nấu cho ăn thì còn gì bằng, vậy kế hoạch của tụi em bể rùi, hic.
- Duy Anh: Um, hôm nọ mọi người cũng ăn mừng rồi mà, chỉ thiếu em thôi, chiều mai anh mời em đi ăn sn anh nè, chịu k nhóc.
- Hoai Thuong: chiều mai ak? Anh tổ chức tiệc nữa hả???
- Duy Anh: K, chỉ có anh và em thôi, vì hôm nọ chỉ thiếu mỗi em thôi mà.
- Hoai Thuong: Oh.
- Duy Anh: Vậy nha, chiều mai gặp em, anh đi ngủ đây, mai đi cày sớm, nhóc ngủ ngon nhé.
- Hoai Thuong: Dạ, g9…..
Em cũng có đôi chút…ngạc nhiên về cuộc gặp gỡ ngày mai, nhưng…cũng không làm em băn khoăn lắm, vì em cũng muốn gặp để tặng quà cho anh, dù sao anh cũng là sếp, tỏ chút quan tâm thì sẽ tốt cho em hơn. Quan tâm đến anh? Cũng như những người bạn của em thôi mà.

Trưa nay, đang ngủ, em bỗng nhận được tin nhắn của anh
*From A Duy:
Anh đang training, chiều nay không biết về kịp không, muốn gặp em hôm nay mà khó quá, từ giờ tới tối em có đi đâu k
* Reply:
Dạ k, hôm nay em rảnh cả ngày, anh rảnh lúc nào thì tới rồi gọi em cũng được ạ
*From A Duy:
Ok, vậy em ngủ đi cho khỏe, có gì chiều anh gọi ha nhóc

Em bỗng thấy tội anh quá, làm hai công ty một lúc, thời gian bây giờ với anh có lẽ quý hơn vàng, ngày sinh nhật cũng không được nghỉ. Ở nhà chờ anh, em định lên mạng đọc báo cho đỡ buồn, bỗng điện thoại lại reo lên. Là chị Minh bên nhóm Fiat:
- Dạ em nghe chị.
- Bây giờ em rảnh không Linh?
- Bây giờ ạ……..có chuyện gì không chị?
- Qua phụ chị chia quà cho để ngày mai đi chương trình bác ái ở Củ Chi nè, gấp quá mà không có người nhóc ơi, ráng qua phụ chị được không?
- Ừm…m…..dạ, có lâu không chị, chắc em qua phụ một chút thôi, em có hẹn, nhưng không biết bao giờ mới đi nữa….
- Ừ, vậy cũng được, em qua ngay nha.
Em chạy qua nhà chị Minh, ôi, quà nhiều quá mà chỉ chị, em và cái Tú, ba chị em vừa ngồi chia quà vừa nói chuyện, loáng cái mà đã tới đầu giờ chiều, em chạy ra ngoài mua thêm ít đồ, nghĩ là về ngay nên em không mang điện thoại theo, về tới nhà thì cái Tú nói:
- Điện thoại réo quá trời kìa cô nương, hẹn hò gì mà giờ này vậy.
Thôi chết, em quên là anh đang đợi, 3 cuộc gọi nhỡ, và 2 tin nhắn
* From A Duy:
Anh đang ở quán cà phê đầu hẻm nhà em, ra ngay nha nhóc.
* From A Duy:
Em bận gì ah, có gặp anh được k?
Em liền gọi lại ngay cho anh:
- Anh tới hẻm 25 nha, em đang ở bên này phụ chị chút việc.
- Ừ, anh tưởng em bỏ anh rồi chứ, đợi nha, anh tới liền.
Thở phù nhẹ nhõm, may quá, anh không giận, tội ghê, hic. Em vội vàng xin phép chị Minh, rồi rửa mặt, sửa soạn, anh gọi, em liền tắt máy, chạy ra đầu hẻm, không quên mang theo túi quà nhỏ.

Thấy anh, em liền gật đầu chào, anh cũng mỉm cười chào em.
- Đi ăn sinh nhật ở đâu đây sếp.
- Bí mật, lên anh chở, không mang em đi bán đâu mà sợ.
- Èo, làm như tình nhân hẹn hò hay gì mà bí mật ghê thế.
Em cười hì hì rồi leo lên xe. Buổi chiều, người và xe đông đúc, anh chở em, len lỏi qua từng con phố, tới một quán nhỏ ven sông quận 2:
- Lãng đãng, tên quán ngộ ghê.
- Ừ, anh thích quán này lắm.
- Sao lại thích ạ?
- Dô đi rồi biết.
Em cùng anh bước vào quán, “ồ” tiếng thốt kinh ngạc đã giải tỏa được những thắc mắc của em.
Dắt em tới một chiếc bàn trống, anh và em ngồi xuống, trước mắt em là một bức tranh phong cảnh, bình yên lạ! Dòng sông Sài Gòn trong thành phố xô bồ, ồn ào bao nhiêu thì bây giờ, trông nó lại êm đềm, hiền hòa bấy nhiêu. Cơn gió lướt nhẹ nhàng tạo thành những đợt sóng nhấp nhô. Từng đám lục bình trôi trên mặt sông hờ hững….. ở giữa thành phố mà có được không gian như thế này quả là hiếm hoi. Anh xoay ghế, em và anh ngồi song song, nhìn ra mặt sông, lâu lâu có chiếc đò đi qua làm ồn ào cả một không gian yên tĩnh…..
Anh nói thích quán này, vì ở đây, anh cảm thấy bình yên, phiêu du theo từng đám lục bình, thấy đời thảnh thơi và nhẹ nhõm…
- Đúng là lãng đãng quán, phù hợp với những anh chàng….lãng đãng giống sếp, hihi.
- Chắc vậy, anh phì cười.

Không gian yên tĩnh, giờ này quán cũng không đông khách lắm, bàn gần nhất, chắc là một cặp tình nhân, em nghĩ vậy, hai người cũng ngồi song song, người con gái tựa đầu vào vai người tình, họ cùng nhìn ra hướng dòng sông, hai tâm hồn đồng điệu. Em thấy ngại….quán này dường như…..dành cho họ, còn em và anh….chỉ là những người anh em đồng nghiệp, em kéo ghế xích ra xa….
Anh kể cho em nghe về một chuyện tình buồn….Em ngoan ngoãn ngồi nghe….ánh mắt anh xa xăm…đúng là một chuyện tình buồn, tình yêu sao mà rắc rối, anh và người con gái đó không thành, có những điều anh tiếc nuối, có những cảm xúc anh phải chôn giấu,….em không biết phải nói gì với anh, em chưa yêu ai, cuộc sống sinh viên có nhiều trắc trở, em phải đối mặt và trải qua, nhưng chuyện tình cảm thì…có lẽ em còn non nớt quá để nhắc đến chuyện này….
- Sao anh lại kể chuyện này cho em?
- …..
Câu hỏi của em…hình như là hơi…vô duyên! Anh nhìn em, rồi anh nhìn xa xăm ra dòng sông lơ đễnh, không khí có vẻ trùng xuống, chẳng thích hợp với một con bé tinh nghịch và ưa nói nhiều như em chút nào, em không thích cảm giác thế này, nên, dẫu cho câu nói tiếp theo có vô duyên đến đâu, em cũng nói:
- Sinh nhật mà sao lại nói chuyện buồn vậy sếp, mình già thêm một tuổi thì phải vui lên chứ, cười cái coi nào.
- Ừ nhỉ, sinh nhật phải vui lên chứ nhỉ, xin lỗi em nhá.
Dụi tàn thuốc, anh quay sang em…cười hì hì, để lộ hai má lúm đồng tiền thật dễ thương (bây giờ em mới thấy), em nhìn khuôn mặt ngộ nghĩnh của anh mà không nhịn được cười, tiếng cười giòn tan thật thoải mái….
- À, tý thì quên, tặng quà sinh nhựt anh nè.
- Ô! Anh có quà nữa hả, cái gì thế, cám ơn em nhá. Mà sao hộp quà trắng trơn vậy, sao em không gói hả?
- Em….em không thích…nói trắng ra là em không biết gói quà, được chưa? Lúc nào cũng bắt bẻ em được á?
- Ừ, nhưng không sao, có quà là anh vui rồi.
Anh từ từ mở gói quà ra, anh cầm lên, nhìn chăm chú, rồi… nhìn em, có chút hơi…ngạc nhiên, em mỉm cười:
- Đáng lẽ em sẽ mua một cái móc chìa khóa hình chữ D, là tên anh, nhưng em kiếm hoài không thấy nên tặng anh cái này vậy, chữ B, nghĩa là bạn, anh với em là bạn nhé, chứ không phải là sếp với nhân viên, cho nên không được ăn hiếp em nữa đâu đó.
- Sao em không mua cái móc hình chữ L nhỉ, viết tắt tên em là Linh, thì anh sẽ nhớ là em tặng.
- Ồ, sao anh biết tên ở nhà của em là Linh hay vậy?
- Vậy mới là sếp của em chứ, anh thích chữ L là tên viết tắt của em hơn
- Ồ, sao em không nghĩ ra nhỉ…..nhưng mà ….. không được, chữ L dễ gây hiểu lầm là…..mà thui không nói nữa, túm lại là anh có thích không, không thích em đòi lại à nha.
- Ừ, anh thích mà, cám ơn em nhá.
- Hì hì, vậy được rồi, về thôi anh, trễ rồi, em phải về phụ chị chút chuyện nữa.

Anh uống cạn ly cà phê bỏ dở nãy giờ, mắt vẫn nhìn ra dòng sông Sài Gòn, phẳng lặng, bình yên…., rồi chở em về, vậy là anh đã bước sang tuổi 30, thêm tuổi, thêm bao nhiêu suy tư về công việc, và về một cô bé ngây ngô đáng yêu biết bao….

Còn em… chữ L là viết tắt tên mình, hay là….