PDA

View Full Version : Phải chăng Tình Yêu?



Lan Anh
21-11-2011, 01:05 AM
Cách nhà chừng 100 m, bỗng dưng đường bị chặn "Nội bất xuất, ngoại bất nhập". Chuyện gì xãy ra? Tai nạn? Trộm cắp? Nơi này chưa bao giờ xãy ra. Chuyện lạ lùng!

Tin tức từ Nhật Báo hai ngày liên tục "Án tình". Yêu nhau, chia tay. Quay lại, cự cãi, giết người yêu cũ, quay súng tự sát. Kẻ sát nhân chết, người yêu cũ bị thương nặng cấp cứu trong bệnh viện. Tình yêu biến thành hận thù, lẽ nào như thế? Phải chăng cuộc sống quá dễ dãi, yêu thương đạt được chẳng mấy khó khăn nên dễ dàng chối bỏ?

Xưa, anh ghé nhà thăm o. Một anh họ lâu nay chẳng biết mặt, bỗng nhiên xuất hiện. Đám con gái chạy ra mừng đón, chỉ thế thôi! Sau này, chẳng ghé thăm lần nữa. Anh đón đường, chặn nhỏ sau buổi kinh tối ở nhà thờ
_ An, anh nói chuyện tí!
_ Không được đâu, em phải đi tập hát.
_ Một tí thôi.
_ Ý không được đâu!
Chỉ có thế, và chỉ có thế. Hôm sau, nhỏ Thu cứ khăng khăng
_ Nhỏ An bồ với anh Tho.
_ Nói bậy! Chúng tôi là anh em họ.
_ Họ hàng gì! Bà con xa lắc xa lơ, câu cà nông 7 ngày chưa tới.
Nhỏ muốn khóc vì oan ức, lần đầu vì bị đặt điều. Chán thật!

Trong một thời gian dài, anh chặn đường, anh nhờ đám nhóc chuyển thư. Nhỏ vô tâm không từ chối vì không thể chối từ. Một đống thư, thư chưa hề đọc. Anh nóng lòng, anh gởi tối hậu thư có lẽ thế vì anh nhờ chị hai.
_ An! Anh Tho gởi cho mi.
_ Cái chi rứa chị Du?
_ Ai mà biết!
Trao đổi giữa hai chị em bị mẹ nghe được. Mẹ uy quyền như vị tướng giữa trận tuyền.
_ Đưa cái thư đây!
Hai chị em riu ríu nghe lời. Đọc thư, mặt mẹ thoạt xanh, thoạt đỏ.
Mẹ tuyên bố, mẹ sẽ đến nhà cậu
_ Để chi vậy mẹ?
Mẹ nhắn cậu khuyên anh đừng thư cho nhỏ.

Anh nghe lời, rồi anh biến mất. Thật lâu sau, tin xấu đưa về. Anh mất tích, cơ may sống sót chắc chừng 10%. Cậu tổ chức đọc kinh cầu hồn, lẫn làm tuần cửu nhật. Chị em An cả đám cùng tham dự cầu cho anh bình yên.

Bốn năm sau, anh thình lình xuất hiện. Anh tìm gặp, và chuyện trò thăm hỏi. Cũng bình thường như bao người thân khác. Rồi anh gặp lại bạn học cũ, rồi anh kết hôn. Mừng cho anh! Chắc chuyện xưa đã vào quá khứ,và chắc anh đã lãng quên thời tuổi trẻ.

Nhưng chẳng hiểu sao, gặp anh cứ thấy ngại ngùng vì ánh mắt có tí gì lạ lạ. Tránh gặp mặt nhưng thỉnh thoảng anh ghé nhà. Đẩy chị Tú ra trao đổi chuyện trò. Anh than thở
_ Chị có biết tại nhỏ An mà tôi cưới vợ không? Cuộc sống tôi bây giờ như địa ngục...
_ Anh hãy sống không vì anh, nhưng hãy vì con cái.
Chẳng biết lời khuyên thấm đậm ân tình hay vì đã hiểu nên lâu rồi cuộc sống vẫn bình yên.

Tình yêu là gì? Yêu thương rồi trở thành oán hận hay yêu thương vẫn chỉ là không đoạn kết?
Lạy Chúa, xin cho con biết mến yêu và biến yêu thương thành công cụ của Chúa để thể hiện giới răn Chúa trong cuộc sống đời thường!

Lan Anh