PDA

View Full Version : Cái nhìn của một người ngoại đạo



Mart.TanNguyen
11-12-2011, 10:01 AM
VRNs (10.12.2011) – Facebook – Chiều thứ 6 (30.11.11) chen lên xe bus đi Thái Hà, nếu đi xe máy chỉ mất chừng 20 phút thì tôi không trễ hẹn với “bạn”, nhưng khổ thay đường đông cứng, xe bus nhích từng bước, đến Gò Đống Đa mới xuống xe, lại phải đi ngược về Thái Hà (TH), dọc đường đi, vỉa hè chật cứng xe cộ, không còn lối cho người bộ hành, tôi phải len lách chừng 20 phút mới tới cổng nhà thờ. Thú thật ở HN đã 40 năm, đây là lần đầu tiên tôi bước chân đến đây (vì mình chỉ đi chùa thôi), cảm giác yên tĩnh khác hẳn con đường hàng Bột ồn ào, bụi bẩn. Bình yên quá, tuy chưa vào đây, nhưng tôi đã từng đến nhà thờ lớn nghe giảng, đến Phát Diệm tham quan, đến nhà thờ ở nước ngoài xem đám cươi…, nhưng tại TH cho tôi cảm giác đặc biệt lắm, không phải TH có “scandal” hay TH lâu nay với nhiều điều đồn thổi ác ý, mà TH ghi điểm bởi sự yên bình, tĩnh lặng, ngăn nắp sạch sẽ vô cùng.

Bước vào trong sân tôi gặp bà con ngồi đọc mấy bài viết về cuộc xuống đường hôm 18.11, mấy thày chuẩn bị khóa lễ chiều, trong nhà lớn mấy cụ bà đang nhẩm kinh lần tràng hạt, ngoài sân tượng Đức Mẹ hoa cúc vàng, trắng nở rộ, mọi thứ sạch sẽ tinh tươm, trong cửa hàng bán sách, tượng, nến, thuốc phục vụ bà con đi lễ. Hai cô gái bán hàng đang nói chuyện vơi một thầy (tôi chưa biết tên) vui vẻ. Tôi ngồi ở ghế đọc tài liêu, rồi đứng lên đi lễ như người bên đạo. Lễ xong tôi vào nhà nguyện cùng đọc kinh với mấy bà, ở đó cũng không có ai hỏi tôi vào đây làm gì, không ai quát mắng, tò mò hỏi xem tôi là ai, … Thật dễ chịu (đến lúc đó tôi lại mong giá có ai hỏi mình vào đây có việc gì thì có hay hơn là im lặng không).

Tôi đợi người bạn đến 30 phút, nhưng không cảm thấy nóng ruột chút nào, bỗng có điện thoại gọi tôi, một số lạ. Tôi được hẹn đứng đợi gần tượng Đức Mẹ nhận sách. Ít phút sau một Thầy đến đưa sách cho tôi, thầy rất thân thiên, tôi cảm ơn ra về, đi ra đến cổng không hiểu sao tôi quay lại đi sâu vào bên trong nhà Thánh, một quang cảnh khác khiến tôi hết sức ngạc nhiên, gần khu nhà bị mượn làm BV Đống Đa là khu đất rộng với những căn nhà một tầng được dùng thờ thánh, giảng kinh, nấu ăn, và một sân hành lễ ngoài trời kiêm bãi để xe cho giáo dân lúc đến lễ cũng rất gọn gàng ngăn nắp. Tôi chú ý xem có hòm công đức nào không? Tuyệt nhiên không (sắp đến lễ Noel tại cửa hàng bán tranh, ảnh thánh có đặt một hòm công đức ủng hộ người nghèo) Lúc ra về tôi còn nán lại đọc kỹ bản nội qui ra vào khu thánh lễ, thật ngạc nhiên, văn phong nội qui rõ ràng, điều khoản qui định thực tế, nghiêm ngắn, Giao dân đến lễ được gửi xe không thu tiền, mọi người chỉ có nhiệm vụ khi xe đến gần nhà thờ phải xuống xe, đưa xe vào phải xếp theo hàng lối thứ tự, đến lễ phải đi sớm, quá 5 phút cửa đóng, trong buổi lễ không mở, nói và nghe điện thoại, không thấy một giáo dân nào bán hàng linh tinh gần nơi cổng nhà thờ. Trên khu cung thánh làm lễ thật sáng sủa, sạch sẽ, bàn ghế tranh tượng không hề phủ bụi. Một chi tiết nhỏ khiến tôi chú ý như uống nước xong phải úp cốc cũng được ghi rõ bên cạnh thùng nước, người nào cũng tự giác chấp hành qui định, không phải nhắc nhở. Tôi nói đến những điều nhỏ mọn này bởi tôi thấy lâu nay xã hội VN mình quen theo lối “ăn sóng, nói gió″, mở miệng là chủ trương đường lối, vi mô, vĩ mô, tầm nhìn này nọ…”, nhưng những vấn đề thiết yếu nhất hàng ngày dường như quên hay thiếu qui định, vì thiếu những qui định, thiếu hướng dẫn cụ thể nên bản năng hoang dã luôn luôn bắt gặp ở khắp mọi nơi như xả rác, đái bậy, nói tục, chửi thề… kinh khủng luôn.

Thưa mọi người, tôi viết điều này có lẽ vì tôi cũng bị choáng, bị sốc, nhưng sốc, choáng của tôi không giống bà Bộ trưởng Bộ y tế khi đi thăm một BV nào đó, ở một nơi nào đó mà vì chỉ cách đường phố Nguyễn Lương Bằng độ 100m thôi, quang cảnh, trật tự giữa 2 nơi khác nhau như trời với đất. Những cơ sở như vậy, những con người như vậy sao lại không được đối sử công bằng, đúng mực ?

Ai nghĩ TH ra sao, người Công giáo thế nào, tôi không dám phê phán, riêng tôi, tôi yêu họ, đơn giản vì tôi kính trọng họ, những giáo dân ưa chuộng chân lý, đòi hỏi sự công bằng, căm ghét sự giả dối, vì vậy tôi khôngg nhìn họ sau lăng kính chiếu yêu như lâu nay nhiều kẻ nói, viết về cha, giáo dân Thái Hà.

Từ trái tim nhỏ của công dân bình thường, tôi mong mỏi những người đã hiểu và chưa hiểu hết về Thái Hà hãy tôn trọng hơn trong việc xử lý những yêu cầu của DCCT, hãy ngừng ngay những trò ma quỷ tiểu nhân không xứng đáng, hãy hàn gắn tình bằng hữu lương giáo mà lâu nay chúng ta cố công xây dựng,vì trước khi là người công giáo họ đều là con dân đất Việt, huyết quản chảy trong máu họ cũng là máu Lạc Hồng bốn nghìn năm văn hiến. Hãy cất lên bài hát Thánh ca, ca ngợi Mẹ trên thế gian như những bà mẹ anh hùng nhân dịp mùa Giáng sinh sắp đến.

Xin gửi bà con bên công giáo một mùa giáng sinh an lành hạnh phúc trên mảnh đất ông cha để lại.Tôi yêu mọi người.

Trích từ nguồn VRNs.
________________________

Không biết từ lúc nào, mình đã tự hào về cái "thương hiệu" Người-Công-Giáo.
Đôi khi niềm tự hào ấy chỉ là, mình có mà người ta không có => tự hào :vuinhon:.

Đôi khi thấy mình là người có đạo, mà lòng lại thương xót cho những người không có đạo.
Theo cái ánh nhìn của mình, giá trị sự sống của người có đạo thì hơn người không có đạo rất nhiều.

Cuộc sống của nhiều người dừng lại ở cái vạch mang tên hưởng thụ.
Hoặc cố gắn làm một việc ý nghĩa cho đời, rồi đỉnh cao là được " Tổ quốc ghi công", " Đời đời tưởng nhớ"....

Ôi! Nghe sao mà nó vô vị đến thế.
Khi so sánh với lý tưởng của người Công giáo là được về với Cha.
Ở cùng Đấng xót thương mình vô cùng,
Một Đấng chết đi- sống lại vì mình
Hy sinh mọi giá để mong mình hạnh phúc.
Sống trong TÌNH YÊU THỰC SỰ ĐẾN MUÔN MUÔN ĐỜI

Chỉ cần nghĩ đến thế thôi lòng mình đã dâng lên niềm hân hoan-chan chứa lạ thường.