muahue
24-02-2012, 09:35 AM
"-vô chị chơi đi em
-em bận rồi.
- trời đúng là sợ xa mẹ, xa người yêu không chịu nổi chứ gì
con trai mà.........
nhục thật đó.
-em sống mười mấy năm chưa để ai chê em điều gì mà giờ chị dám nói em vậy.
mặc kệ em đi.
- chị xin lỗi chị đùa thôi."
Đó là mẫu nhắn tin giữa tôi và cậu em. Sau tin nhắn đó em đã giận tôi, mà không phải là giận mà là xóa tên tôi trong bộ nhớ của em. Ngày đó với tính hiếu thắng tôi cũng chỉ coi đó là trò trẻ con,hết giận thì thôi.Nhưng không...
Sau này tôi biết tin của em qua những người khác. Em sống bất cần hơn, không quan tâm tới ai, bỏ học giữa chừng....
Tôi thấy ân hận quá, có phải vì tôi mà em hận cuộc đời?Chắc em hận vì ngay cả người em tin tưởng cũng không tin tưởng em. Giờ trong tôi luôn áy náy 1 điều,tôi đã thiếu bác ái với em trong lời nói. Mà không chỉ với em mà có những lúc với bố mẹ tôi,với những người tôi gặp gỡ và cả chính Đấng luôn yêu thương tôi.
Đôi khi 1 lời nói đùa không đúng nơi đúng lúc,một câu nói vô tình hay một lời hỏi thăm thiếu ý nhị.... cũng làm người khác đau khổ. Vậy là mình đã lỗi đức bác ái trong lời nói.
Để đạt được thánh đức phi thường trong lời nói quả là không dễ như ta tưởng, như Thánh Gia-cô-bê đã nói: " Ai trong anh em không vấp ngã về lời nói ấy là người hoàn hảo"(Gc 3,2).
Lạy Chúa xin cho con nên Thánh trong lời nói và trong cách nói của mình,xin cho con luôn biết "mau nghe, chậm nói" để những lời con nói ra không làm anh chị em con phiền lòng đặc biệt là trong Mùa Chay Thánh này xin cho con biết nhìn lên Chúa luôn im lặng trên Thánh Giá để con biết bác ái với anh chị em con hơn trong lời nói mỗi ngày.
-em bận rồi.
- trời đúng là sợ xa mẹ, xa người yêu không chịu nổi chứ gì
con trai mà.........
nhục thật đó.
-em sống mười mấy năm chưa để ai chê em điều gì mà giờ chị dám nói em vậy.
mặc kệ em đi.
- chị xin lỗi chị đùa thôi."
Đó là mẫu nhắn tin giữa tôi và cậu em. Sau tin nhắn đó em đã giận tôi, mà không phải là giận mà là xóa tên tôi trong bộ nhớ của em. Ngày đó với tính hiếu thắng tôi cũng chỉ coi đó là trò trẻ con,hết giận thì thôi.Nhưng không...
Sau này tôi biết tin của em qua những người khác. Em sống bất cần hơn, không quan tâm tới ai, bỏ học giữa chừng....
Tôi thấy ân hận quá, có phải vì tôi mà em hận cuộc đời?Chắc em hận vì ngay cả người em tin tưởng cũng không tin tưởng em. Giờ trong tôi luôn áy náy 1 điều,tôi đã thiếu bác ái với em trong lời nói. Mà không chỉ với em mà có những lúc với bố mẹ tôi,với những người tôi gặp gỡ và cả chính Đấng luôn yêu thương tôi.
Đôi khi 1 lời nói đùa không đúng nơi đúng lúc,một câu nói vô tình hay một lời hỏi thăm thiếu ý nhị.... cũng làm người khác đau khổ. Vậy là mình đã lỗi đức bác ái trong lời nói.
Để đạt được thánh đức phi thường trong lời nói quả là không dễ như ta tưởng, như Thánh Gia-cô-bê đã nói: " Ai trong anh em không vấp ngã về lời nói ấy là người hoàn hảo"(Gc 3,2).
Lạy Chúa xin cho con nên Thánh trong lời nói và trong cách nói của mình,xin cho con luôn biết "mau nghe, chậm nói" để những lời con nói ra không làm anh chị em con phiền lòng đặc biệt là trong Mùa Chay Thánh này xin cho con biết nhìn lên Chúa luôn im lặng trên Thánh Giá để con biết bác ái với anh chị em con hơn trong lời nói mỗi ngày.