Jade
28-10-2010, 11:36 PM
Hôm nay, một ngày đẹp trời, phóng viên Ngọc Bích của trang Thắp Sáng Tin Yêu cảm thấy khoẻ khoắn, vui tươi và yêu đời. Vì lý do đó mà phóng viên Ngọc Bích quyết tâm phải tìm ra một đề tài nào đó thật hay, thật hot để cống hiến cho mọi người.
Liếc qua liếc lại mà chưa có được bất cứ chủ đề hay ý tưởng nào, ngồi vò đầu bứt tai phóng viên Ngọc Bích thẫn thờ nhìn cái máy tính và đang tiếc nuối là một ngày đẹp trời như thế này trôi qua mà chưa có một ý tưởng gì. Bỗng dưng màn hình máy tính chuyển động, hàng loạt bài viết mới xuất hiện liên tục với tốc độ chóng mặt. Tưởng là ai xa lạ, hoá ra là gia đình của Anh Cóp và Chị Pát đang hoạt động mạnh mẽ. Một ý tưởng đã nảy ra, phóng viên Ngọc Bích vội vã lên đường tìm gặp để phỏng vấn gia đình Anh Cóp và Chị Pát, bởi vì như điện xẹt qua như điện trong đầu phóng viên Ngọc Bích nghĩ : trời ơi hai nhân vật nổi tiếng thế kia mà rất lâu nay không ai phỏng vấn, thật là uổng phí.
- Phóng viên Ngọc Bích : Thưa anh chị, hôm nay em đến để được tìm hiểu và học hỏi anh chị, bởi vì anh chị là những ngừơi thuộc hàng tóp và trên cả tóp của một trang mạng. Điều đó rất khiến cho ngừơi khác hâm mộ và quan tâm.
- Anh Cóp : Nhà báo thật có lòng và quan tâm đến gia đình chúng tôi.
- PV : Thưa anh chị, gia đình chúng ta có truyền thống hoạt động mạnh mẽ và trở nên nổi tiếng như hiện nay đã bao lâu rồi ?
- Chị Pát : Nhà báo quá khen, khiêm tốn mà nói thì chúng tôi xuất hiện và hoạt động sau khi các bài viết ra đời. Cho nên bài viết đầu tiên có mặt khi nào thì chúng tôi xuất hiện ngay sau đó, tức là thâm niên phải nói lâu lắm rồi. Tất nhiên Anh Cóp ra đời trứơc và tôi thì nhỏ hơn anh, và vì không thể thiếu nhau nên chúng tôi là một gia đình.
- PV : Xu hướng ngày nay thường thích thay đổi bản thân cho kịp thời đại, vậy anh chị có dự tính tham gia vào việc viết bài để xuất bản coi như là bao thầu trọn gói không ?
- Anh Cóp : Phải chăng anh muốn chúng tôi bỏ đi truyền thống cao quí của mình, sau đó đổi tên thành Suy Nghĩ và Viết ?
- PV : Ấy chết, không em không dám có ý đó. Em chỉ hỏi thôi không dám phá bỏ đi truyền thống. Anh có biết nút Copy và Paste ở các chương trình soạn thảo văn bản không ?
- Anh Cóp : Đương nhiên là biết vì chúng từ gia đình chúng tôi ra mà, bản quyền thuộc về chúng tôi.
- PV : Các chương trình đó trả tác quyền cho anh đầy đủ chứ ?
- Chị Pát : không hề, họ chẳng đề cập gì đến. Giá cả đang leo thang nên tôi đang tính kêu anh Cóp kiện ra toà để đòi tác quyền kiếm thêm thu nhập. Nhưng phiền phức quá nên thôi, chúng tôi thích sự đơn giản.
- PV : Như thế gia đình chúng ta thiệt hại rất là lớn, tinh thần cũng như vật chất ?
- Chị Pát : Ồ không sao, chúng tôi quen rồi, xưa nay chúng tôi làm vẫn như vậy. Chúng tôi không trốn tránh mà vì hành động đó của họ rất giống với bản sắc của chúng tôi nên chúng tôi bỏ qua.
- PV : “Lao động là vinh quang” phải chăng đó cũng chính là câu nói để chỉ về gia đình anh chị, sự nổi tiếng của anh chị vang xa không thể tưởng ?
- Anh Cóp : Không phải. Chúng tôi không chiếm lấy vinh quang do sức lao động mà có. Ngược lại chúng tôi không làm gì cả và chúng tôi nổi tiếng nhờ sự khoanh tay ngồi không này.
- PV : Ồ thật là đáng nể.
- Chị Pát : Anh quá khen và đề cao chúng tôi.
- PV : Vậy đâu là động lực để thúc đầy anh chị ngồi yên mà vẫn nổi tiếng ?
- Anh Cóp : Lạy trời, chẳng có gì cả, chẳng qua ngừơi ta bảo chúng tôi lười thôi, lười suy nghĩ, lừơi viết đó mà. Và đó cũng là con đừơng đưa chúng tôi đến nổi tiếng. mà thôi lười quá nên tôi không muốn nói nhiều.
- PV : Chị có thể thay anh mà giải thích thêm không ạ ?
- Chị Pát : Sẵn lòng thôi. Chẳng qua là chúng tôi khiêm tốn, không muốn nhận vinh quang về cho mình nên đã nhường vinh quang đó cho người khác bằng cách chẳng làm gì cả, để người khác lao động và có vinh quang. May thay nhờ đó chúng tôi được nổi tiếng và người ta dùng chữ “lười” để chỉ đơn giản về cái khiêm tốn nhường vinh quang đó cho người khác của chúng tôi.
- PV : Ra đó là bí quyết của gia đình anh chị. Nhưng tôi thấy có những lúc anh chị hoạt động nhưng tựa bài một đằng và nội dung thì một nẻo, đó có phải là sự cố nghề nghiệp không ạ ?
- Anh Cóp : Nói là sự cố thì là anh đã lầm to rồi đấy. Đó là chiêu PR riêng của gia đình chúng tôi. Này nhé tựa một đằng nội dung một nẻo thì nhiều người sẽ thắc mắc và quan tâm đến anh. Thắc mắc và quan tâm thì người ta sẽ hỏi và anh sẽ thành tiêu điểm, anh chỉ việc trả lời là nhầm lẫn đôi chút, sự cố nghề nghiệp, đơn giản thế thôi, người ta sẽ đánh giá anh khiêm tốn, thật thà và qua đó anh thêm nổi tiếng mà tàhnh quả là bài viết anh lại tăng thêm vèo vèo thay vì nếu đúng thì anh chỉ có một, nhưng sai thì anh lại được 3 : một sai, một trả lời và giải thích, một đúng; cái chiêu này là chiêu cao thủ.
- PV : Thế còn một số thứ như có ai đó thắc mắc một vấn đề nào đó thì anh chị sẽ trả lời họ hay phải làm như thế nào ?
- Anh Cóp : Tất nhiên là không thể cướp lấy vinh quang mà phải nhường vì đó là bản sắc. Các giải quyết đó là : lại cóp câu hỏi đó pát sang một nơi khác để tìm ngừơi khác trả lời thay cho việc tìm hiểu của mình. Khi ngừơi khác trả lời thì mình cóp tiếp và pát câu trả lời về nơi cũ và nói là người này ở nơi này trả lời thế này cho câu hỏi này. À thế là anh lại được thêm tiếng nhiệt tình mà không phải bỏ công tìm hiểu chi cả.
- PV : Vậy nếu người ta tiếp tục thắc mắc cho trả lời đó thì anh phải làm sao hoặc trả lới đó bị sai mà người ta phát hiện ra thì sao nhỉ ?
- Chị Pát : Nhà báo không hiểu gì cả. Cái đó người ta sai chứ chúng tôi đâu có sai đâu mà sợ, chúng tôi lại thực hiện quí trình như cũ, thế là bài viết lại tăng ào ào. Các thứ tóp, tép, tít, đều là chuyện nhỏ, chúng tôi cứ như thế mà trèo lên cao chót vó thôi.
- PV : Ồ xin cảm ơn những kinh nghiệm quí báu của anh chị. Rất mong anh chị lại ra tay để bài phỏng vấn này của phóng viên Ngọc Bích em đây cũng được xuất hiện nhiều nơi, được nhiều người biết đến. Vì quả thật khả năng của anh chị thì phải nói là không giới hạn.
- Chị Pát : Nhà báo quá lời, và xin cứ yên tâm. Chúng tôi sẵn sàng nhường phần vinh quang cho nhà báo mà.
28/10/2010
Liếc qua liếc lại mà chưa có được bất cứ chủ đề hay ý tưởng nào, ngồi vò đầu bứt tai phóng viên Ngọc Bích thẫn thờ nhìn cái máy tính và đang tiếc nuối là một ngày đẹp trời như thế này trôi qua mà chưa có một ý tưởng gì. Bỗng dưng màn hình máy tính chuyển động, hàng loạt bài viết mới xuất hiện liên tục với tốc độ chóng mặt. Tưởng là ai xa lạ, hoá ra là gia đình của Anh Cóp và Chị Pát đang hoạt động mạnh mẽ. Một ý tưởng đã nảy ra, phóng viên Ngọc Bích vội vã lên đường tìm gặp để phỏng vấn gia đình Anh Cóp và Chị Pát, bởi vì như điện xẹt qua như điện trong đầu phóng viên Ngọc Bích nghĩ : trời ơi hai nhân vật nổi tiếng thế kia mà rất lâu nay không ai phỏng vấn, thật là uổng phí.
- Phóng viên Ngọc Bích : Thưa anh chị, hôm nay em đến để được tìm hiểu và học hỏi anh chị, bởi vì anh chị là những ngừơi thuộc hàng tóp và trên cả tóp của một trang mạng. Điều đó rất khiến cho ngừơi khác hâm mộ và quan tâm.
- Anh Cóp : Nhà báo thật có lòng và quan tâm đến gia đình chúng tôi.
- PV : Thưa anh chị, gia đình chúng ta có truyền thống hoạt động mạnh mẽ và trở nên nổi tiếng như hiện nay đã bao lâu rồi ?
- Chị Pát : Nhà báo quá khen, khiêm tốn mà nói thì chúng tôi xuất hiện và hoạt động sau khi các bài viết ra đời. Cho nên bài viết đầu tiên có mặt khi nào thì chúng tôi xuất hiện ngay sau đó, tức là thâm niên phải nói lâu lắm rồi. Tất nhiên Anh Cóp ra đời trứơc và tôi thì nhỏ hơn anh, và vì không thể thiếu nhau nên chúng tôi là một gia đình.
- PV : Xu hướng ngày nay thường thích thay đổi bản thân cho kịp thời đại, vậy anh chị có dự tính tham gia vào việc viết bài để xuất bản coi như là bao thầu trọn gói không ?
- Anh Cóp : Phải chăng anh muốn chúng tôi bỏ đi truyền thống cao quí của mình, sau đó đổi tên thành Suy Nghĩ và Viết ?
- PV : Ấy chết, không em không dám có ý đó. Em chỉ hỏi thôi không dám phá bỏ đi truyền thống. Anh có biết nút Copy và Paste ở các chương trình soạn thảo văn bản không ?
- Anh Cóp : Đương nhiên là biết vì chúng từ gia đình chúng tôi ra mà, bản quyền thuộc về chúng tôi.
- PV : Các chương trình đó trả tác quyền cho anh đầy đủ chứ ?
- Chị Pát : không hề, họ chẳng đề cập gì đến. Giá cả đang leo thang nên tôi đang tính kêu anh Cóp kiện ra toà để đòi tác quyền kiếm thêm thu nhập. Nhưng phiền phức quá nên thôi, chúng tôi thích sự đơn giản.
- PV : Như thế gia đình chúng ta thiệt hại rất là lớn, tinh thần cũng như vật chất ?
- Chị Pát : Ồ không sao, chúng tôi quen rồi, xưa nay chúng tôi làm vẫn như vậy. Chúng tôi không trốn tránh mà vì hành động đó của họ rất giống với bản sắc của chúng tôi nên chúng tôi bỏ qua.
- PV : “Lao động là vinh quang” phải chăng đó cũng chính là câu nói để chỉ về gia đình anh chị, sự nổi tiếng của anh chị vang xa không thể tưởng ?
- Anh Cóp : Không phải. Chúng tôi không chiếm lấy vinh quang do sức lao động mà có. Ngược lại chúng tôi không làm gì cả và chúng tôi nổi tiếng nhờ sự khoanh tay ngồi không này.
- PV : Ồ thật là đáng nể.
- Chị Pát : Anh quá khen và đề cao chúng tôi.
- PV : Vậy đâu là động lực để thúc đầy anh chị ngồi yên mà vẫn nổi tiếng ?
- Anh Cóp : Lạy trời, chẳng có gì cả, chẳng qua ngừơi ta bảo chúng tôi lười thôi, lười suy nghĩ, lừơi viết đó mà. Và đó cũng là con đừơng đưa chúng tôi đến nổi tiếng. mà thôi lười quá nên tôi không muốn nói nhiều.
- PV : Chị có thể thay anh mà giải thích thêm không ạ ?
- Chị Pát : Sẵn lòng thôi. Chẳng qua là chúng tôi khiêm tốn, không muốn nhận vinh quang về cho mình nên đã nhường vinh quang đó cho người khác bằng cách chẳng làm gì cả, để người khác lao động và có vinh quang. May thay nhờ đó chúng tôi được nổi tiếng và người ta dùng chữ “lười” để chỉ đơn giản về cái khiêm tốn nhường vinh quang đó cho người khác của chúng tôi.
- PV : Ra đó là bí quyết của gia đình anh chị. Nhưng tôi thấy có những lúc anh chị hoạt động nhưng tựa bài một đằng và nội dung thì một nẻo, đó có phải là sự cố nghề nghiệp không ạ ?
- Anh Cóp : Nói là sự cố thì là anh đã lầm to rồi đấy. Đó là chiêu PR riêng của gia đình chúng tôi. Này nhé tựa một đằng nội dung một nẻo thì nhiều người sẽ thắc mắc và quan tâm đến anh. Thắc mắc và quan tâm thì người ta sẽ hỏi và anh sẽ thành tiêu điểm, anh chỉ việc trả lời là nhầm lẫn đôi chút, sự cố nghề nghiệp, đơn giản thế thôi, người ta sẽ đánh giá anh khiêm tốn, thật thà và qua đó anh thêm nổi tiếng mà tàhnh quả là bài viết anh lại tăng thêm vèo vèo thay vì nếu đúng thì anh chỉ có một, nhưng sai thì anh lại được 3 : một sai, một trả lời và giải thích, một đúng; cái chiêu này là chiêu cao thủ.
- PV : Thế còn một số thứ như có ai đó thắc mắc một vấn đề nào đó thì anh chị sẽ trả lời họ hay phải làm như thế nào ?
- Anh Cóp : Tất nhiên là không thể cướp lấy vinh quang mà phải nhường vì đó là bản sắc. Các giải quyết đó là : lại cóp câu hỏi đó pát sang một nơi khác để tìm ngừơi khác trả lời thay cho việc tìm hiểu của mình. Khi ngừơi khác trả lời thì mình cóp tiếp và pát câu trả lời về nơi cũ và nói là người này ở nơi này trả lời thế này cho câu hỏi này. À thế là anh lại được thêm tiếng nhiệt tình mà không phải bỏ công tìm hiểu chi cả.
- PV : Vậy nếu người ta tiếp tục thắc mắc cho trả lời đó thì anh phải làm sao hoặc trả lới đó bị sai mà người ta phát hiện ra thì sao nhỉ ?
- Chị Pát : Nhà báo không hiểu gì cả. Cái đó người ta sai chứ chúng tôi đâu có sai đâu mà sợ, chúng tôi lại thực hiện quí trình như cũ, thế là bài viết lại tăng ào ào. Các thứ tóp, tép, tít, đều là chuyện nhỏ, chúng tôi cứ như thế mà trèo lên cao chót vó thôi.
- PV : Ồ xin cảm ơn những kinh nghiệm quí báu của anh chị. Rất mong anh chị lại ra tay để bài phỏng vấn này của phóng viên Ngọc Bích em đây cũng được xuất hiện nhiều nơi, được nhiều người biết đến. Vì quả thật khả năng của anh chị thì phải nói là không giới hạn.
- Chị Pát : Nhà báo quá lời, và xin cứ yên tâm. Chúng tôi sẵn sàng nhường phần vinh quang cho nhà báo mà.
28/10/2010