PDA

View Full Version : "Khùng"



Pere Joseph
30-05-2012, 01:59 PM
“Khùng”


“Hôm bữa Hương Thy mời tụi này đi uống nước. Mới có mấy năm không gặp mà nó thay đổi nhiều quá. Suýt nữa không nhận ra! Nó có vẻ không bình thường cho lắm.” Bích lên tiếng nhận xét, có chút phê bình.
“Ừa, hồi trước lúc đi học, nó cũng bình thường như tụi mình mà. Nhưng giờ cách nhìn đời của nó đúng là kì lạ. Nói chung là tui thấy hổng bình thường. Thời buổi này mà suy nghĩ như thế chỉ có khùng!” Thân thêm vào.
“Là sao? Kể tui nghe với, hôm bữa tui hổng đi gặp nó….”
Đám bạn học cũ bắt đầu nhao lên bàn tán về cô bạn Hương Thy.


YYYYYYY


Cách đây một tuần, đám bạn học sau gần chục năm xa nhau tổ chức họp lớp trong một quán nước.
“Công việc của cậu xem ra cũng khá bế tắc nhỉ. Vậy cậu tính giải quyết cho tương lai thế nào?” Sương thắc mắc.
Hương Thy điềm đạm đáp: “Ngày mai để ngày mai lo, tớ chỉ đang cố gắng sống cho trọn vẹn ngày hôm nay trước đã.”
Nghe trả lời thế, có người đảo mắt như thể không đồng tình với quan điểm này. “Vậy mà cũng nói được. Cậu phải lo cho tương lai chứ.”
“Ừa thì tớ cũng có chút kế hoạch cho tương lai nhưng tớ không sống nó trước nữa. Ngẫm lại quá khứ, tớ thấy mình đã uổng phí nhiều sức khỏe và thời gian lo lắng cho tương lai mà có mấy khi nó xảy ra như ý mình muốn đâu.”
“Cậu này phải nhìn xa và thực tế chút chứ. Chẳng ai nghĩ như cậu.” Cận cản lời Hương Thy.
“Ừa, thực ra tớ đang tập sống bằng cái nhìn thực tế đây. Một thực tế là: chẳng ai biết chắc mình sẽ sống đến ngày mai. Một thực tế nữa là: chỉ có hôm nay thuộc về mình, và khi sống trọn vẹn hơn cái thuộc về mình hôm nay thì thấy lòng bình an nhẹ nhàng hơn, giảm bớt hẳn những quay quắt lo lắng.”
“Thế còn cái tên hồi trước phản bội cậu bây giờ nó thế nào?” Mạnh đổi đề tài.
“Ai nhỉ?”
“Trời, cậu điêu đứng về cái vụ đó mà giờ không nhớ hả? What’s wrong with you mam?”
“Ờ, cậu đang nói đến Bao hả? À, cũng lâu không có tin tức gì nhưng tớ vẫn cầu mong Bao có cuộc sống hạnh phúc.”
“Trời! Thế còn cái người nào cậu gọi là bạn đó, kẻ đã lợi dụng lòng tốt của cậu, cậu có bắt nó phải trả lại những gì cậu đã bị lợi dụng không?”
“Tớ chỉ mong người ta biết nhận ra điều không tốt đó và đừng lặp lại để khỏi gây thêm đau khổ.” Hương Thy đáp nhẹ.
“Bó tay chấm com bà luôn! Ngày xưa tui thấy bà mạnh mẽ và sòng phẳng lắm, sao giờ tự nhiên khùng vậy? Sống kiểu đó thì người ta đè lên đầu lên cổ bà! Tui là người ở ngoài nghe còn tức ói máu!” Mạnh nói rất….mạnh.
“Cảm ơn Mạnh, nhưng cậu bình tĩnh,” Hương Thy nhẹ nhàng, “tớ thì lại thấy chính sự cố chấp trong lòng mỗi người mới là cái đè bẹp họ nhiều nhất. Khoan dung mới là đôi cánh giúp người ta bay vào vùng trời tự do, thanh thản.”

YYYYYYY

Nhìn sự duyên dáng vui vẻ bên ngoài hôm nay, không ai ngờ rằng cuộc đời của Hương Thy đã trải qua nhiều gian nan. Một mình sống tha hương, bươn chải vừa lo cho bản thân vừa phụ giúp gia đình. Lúc ấy, Hương Thy ‘được’ ngắm em trăng nhiều hơn anh mặt trời vì sáng sớm đã đi làm mà mãi tận nửa đêm mới về đến nhà.
Dù nhiều đứa bạn cho rằng lối suy nghĩ của Hương Thy là bất thường trong cái xã hội hiện đại xô bồ đua chen này, đa số đều nhận thấy Hương Thy bây giờ vừa xinh đẹp hơn bên ngoài vừa toát lên sự an vui bên trong.
“À, không phải nịnh cậu, nhưng tớ thấy cậu đẹp hơn hồi trước.” Tân nhận xét.
“Cảm ơn cậu!” Hương Thy mỉm cười chân thành.
“Hay là có người đang ráng làm đẹp để… bốc cái chằn đó!” Thao giễu.
“Hả? Bốc cái chằn là gì?”
“Ha ha ha…” cả đám phá lên cười.
“A, hiểu rồi! Hì hì hì…” Hương Thy vốn thông minh nên nhận ra ngay. “Thật ra thì tớ đang cố gắng …bóc cái nhăn!”
“Bốc cái nhăn? Là sao?” cả đám bối rối không hiểu trước sự nhanh trí lém lỉnh của Hương Thy.

Ai cũng thấy Hương Thy cao đẹp hơn nhưng không ai biết đến một biến cố xảy ra cách đây vài năm, biến cố giúp Hương Thy thay đổi cách nhìn cách sống và trở nên tích cực như hôm nay.

YYYYYYY

Vài năm về trước.
Giữa lúc nặng trĩu đôi vai, Hương Thy gặp một người, một người rất không bình thường trong mắt cô.
Lúc ấy, Hương Thy không tán thành, thậm chí khá bất bình về cách hành xử của người ấy. Sống giữa cõi trần ai này mà như thế thì đúng là không thực tế, chỉ chuốc thiệt thòi. Cô tự hỏi trên đời này có người nào “khùng” mà sống kiểu đó nữa không. Rồi cô tìm được nhiều người “khùng” khác sống theo “Người Khùng” kia. Khùng mà cũng có đệ tử! Lạ! Điều này làm cô cảm thấy hiếu kỳ càng muốn khám phá. Hơn thế nữa, sau một thời gian, cô còn mon men thử áp dụng cách sống của Người Khùng ấy vào đời mình xem sao. Và, cô đã được biến đổi. Trong mắt của một ai đó có cách nhìn giống như cô hồi trước thì có lẽ cô cũng là một người “khùng”, nhưng bản thân cô lại cảm thấy thời gian hồi trước của cô mới đúng là uổng phí và khùng nặng.

Trong số các đệ tử “khùng” của “Người Khùng” kia, có một bà tự nhiên bỏ hết của cải, danh phận, vui vẻ lăn xả vào công việc giúp những kẻ tứ cố vô thân, cầu bơ cầu bất lạc lõng giữa dòng đời khắc nghiệt. Họ nghèo như cái bánh xèo thiếu mỡ, nhìn giống thằng ngợm chứ chẳng giống con người. Bà ấy cũng không có gì ngoài đôi tay mở bung ra mà vung vãi tình thương đang trào ra từ trái tim. Bà khiêm tốn trong lời nói, chỉ được mỗi cái hành động bác ái là kêu to thôi! Người ta quen gọi bà là mẹ Tê-rê-xa mặc dù bà hy sinh không lập gia đình riêng.

Một đệ tử khác là một công nhân, tuy tuổi đời còn trẻ nhưng mức độ “khùng” đã khá nặng. Mỗi ngày đi làm về anh đều rủ thêm một người bạn nào đó cùng đi “dạo biển”. Cả ngày vất vả lao động, nghe dạo biển thì ai cũng hứng thú. Nhưng đa số đều chỉ đi với anh được một lần rồi …bỏ của chạy lấy người. Lí do? Vì anh vừa “đi dạo” vừa đi nhặt những túi ny-lông. Ủa sao kì vậy? Nhà anh đâu nghèo đến nỗi phải nhặt túi về bán ve chai kiếm sống! Không, anh nhặt những túi ấy vì trong đó có những thai nhi đã chết. Người ta moi các bé ra khỏi lòng mẹ, nhét vào bịch ny-lông rồi quăng ra đây. Mấy đứa bạn bảo anh khùng, anh rảnh quá nên mới nghĩ ra cái kiểu dạo biển này. Trong mắt họ, anh bất thường. Người ta bảo mấy cái thai đó chết rồi, chết là hết, mang về làm gì nữa. Nhưng không ai biết rằng chính anh là một thai nhi bị phá…hụt. Chỉ tích tắc nữa là thôi là anh cũng bị moi ra và cũng ở trong một cái bịch ny-lông. May thay, có một người kịp thời khuyên bà mẹ trẻ giữ lại giọt máu của mình. Không, đối với anh những thai nhi ấy không phải là một cục thịt chết mà là những con người vô tội bất hạnh. Chết không phải là hết như có người vẫn rêu rao. Niềm tin của anh cho anh hiểu được sự quý giá của từng sự sống và từng quyền sống. Anh không những tin vào sự sống mà còn tin vào sự sống lại nữa.

Có một đệ tử khác cũng khùng nặng. Hồi đó ông bị bọn phát-xít Đức độc ác bắt giam chung với nhiều người khác. Luật của trại tù rất dã man: cả phòng giam sẽ bị xử tử hết nếu có một ai bỏ trốn. Hôm đó, xảy ra chuyện phạm luật này ở một phòng giam nọ và tất cả phải bị xử tử. Một tù nhân than khóc thảm thiết xin được tha vì còn vợ con. Vô vọng! Đang lúc đó, tự nhiên ở đâu xuất hiện một người tù tự nguyện xin chết thay cho anh kia. Chỉ tiếc rằng người này không có nhiều mạng sống để chết thay cho tất cả phòng giam nọ. Ông hy sinh mạng sống của mình cho một người không hề quen biết. Ông không phải là một kẻ chán sống mà ngược lại là một người rất yêu quý sự sống, yêu quý đến nỗi sẵn sàng chết để bảo vệ sự sống. Tên ông là linh mục Maximiliano Kolbe. Lạ! Sao một chuyện kinh khủng như sống-chết lại có thể trở nên thanh thản cao đẹp như thế được nhỉ? Hương Thy tự hỏi và rồi tìm thấy câu trả lời nơi Người Khùng kia.

Một đệ tử của Người Khùng nữa là một phụ nữ tuổi đời chừng ngoài bốn mươi. Hương Thy gặp trong một lần đi theo bạn bè đến thăm một trại cùi. Học xong trung học, lúc mà tương lai đang vẫy tay chào đón cô nữ sinh duyên dáng bước vào tận hưởng những kì thú cuộc đời thì không biết có chuyện gì đó xảy ra mà cô quyết định xin vào sống ở đấy để chăm sóc những mảnh đời bất hạnh. Bạn bè ai nấy lắc đầu bảo cô mất trí! Từ ngày ấy đến nay cũng đã mười mấy năm trời. Mỗi lần nghỉ phép về thăm gia đình, có nhiều người vẫn nói cô đã xuẩn ngốc phí phạm cuộc đời mình. Còn cô thì mỉm cười và nhẹ nhàng đổi đề tài câu chuyện. Ai cũng nghĩ mình hiểu chỉ có cô không hiểu thế nào là bình thường nên có những cái lắc đầu tiếc nuối cho cô. Nhưng trên thực tế, cô mới là người đã thấu hiểu thế nào là hạnh phúc đích thực trong tâm hồn và cô đã vui mừng vì mình đã gật đầu đúng.

Danh sách những đệ tử của Người Khùng mà Hương Thy biết thì dài lắm, dài như đoạn đường từ trái tim đến đôi tay.

YYYYYYY

Càng sống, Hương Thy càng nhìn rõ hơn điều thú vị này: Thực ra trên đời này chẳng có người nào là không khùng. Mỗi người khùng mỗi kiểu. Có khác nhau chỉ là khùng dại hay khùng khôn, khùng phi lý hay khùng ý nghĩa, khùng buồn hay khùng vui. Có kẻ khùng chạy tốc áo lao theo danh lợi vô chừng trong khi có người khùng thong thả trân trọng cảm nếm từng ngày những gì mình đang có. Có kẻ khùng chọn lối sống thực dụng, tính toán, nông cạn trong khi có người khùng lại chọn vị tha, quảng đại, sâu lắng…. Thôi thì nếu đã là khùng hết thì Hương Thy muốn chọn cái khùng nào làm cho mình có giá trị, đem lại niềm bình an trong tâm hồn, sống ý nghĩa giây phút đang có trong cuộc đời vắn vỏi này. Hương Thy quyết định khùng đẹp.

YYYYYYY

Những điều phi thường có thể bị coi là bất thường trong cái nhìn nhỏ hẹp của những kẻ tầm thường. Trong khi ấy, những điều tầm thường lại trở nên siêu thường trong đôi mắt chiêm nghiệm của người biết lắng nghe một cách sâu sắc.
Hôm nay, sau bao trải nghiệm cuộc đời, Hương Thy không còn coi người mà cô đã gặp vài năm trước là Người Khùng nữa. Nhưng, trong tất cả sự mến thương, cảm phục từ đáy lòng, Hương Thy trân trọng, tự hào và biết ơn gọi người ấy là NGƯỜI HÙNG của đời cô.

Giuse Tuấn Việt, O.Carm.
[20A+V0412]


Tái bút: À, một người bạn “khùng” tốt lành của Hương Thy chia sẻ xác tín của ông về NGƯỜI HÙNG như sau: “Trong khi người Dothái đòi hỏi những điềm thiêng dấu lạ, còn người Hylạp tìm kiếm lẽ khôn ngoan, thì chúng tôi lại rao giảng một Ðấng Kitô bị đóng đinh, điều mà người Dothái coi là ô nhục không thể chấp nhận, và dân ngoại cho là điên rồ. Nhưng đối với những ai được Thiên Chúa kêu gọi, dù là Dothái hay Hylạp, Ðấng ấy chính là Ðức Giêsu Kitô, sức mạnh và sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Vì cái điên rồ của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của loài người, và cái yếu đuối của Thiên Chúa còn hơn cái mạnh mẽ của loài người.” (1Cr 1:22-25)

+++++
Blog cá nhân: http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/khung/ (http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/khung/)

Mai Tín
30-05-2012, 02:11 PM
Những điều phi thường có thể bị coi là bất thường trong cái nhìn nhỏ hẹp của những kẻ tầm thường. Trong khi ấy, những điều tầm thường lại trở nên siêu thường trong đôi mắt chiêm nghiệm của người biết lắng nghe một cách sâu sắc.
(http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/khung/)


Cám ơn cha rất nhiều.
Đọc bài viết của cha, con lại nhớ thầy của con - thầy Nguyễn Khắc Dương. Thầy nói: "Cả đời tôi đi tìm Giải Thoát, và tôi tìm được nơi Anh Khùng Giêsu"
Nguyện xin Chúa Giêsu Mục Tử Nhân Lành luôn ở cùng cha.

MrTin
02-06-2012, 10:49 AM
Thà *Khùng* cả đời mà đươc lên Thiên Đàng........nhưng mình không làm đươc...
Thôi thì việc bình thường nhưng làm cách phi thường bắt trước mẹ Têrêsa vậy...

Lan Anh
20-01-2018, 05:34 AM
[QUOTE=Pere Joseph;15479]





Những điều phi thường có thể bị coi là bất thường trong cái nhìn nhỏ hẹp của những kẻ tầm thường. Trong khi ấy, những điều tầm thường lại trở nên siêu thường trong đôi mắt chiêm nghiệm của người biết lắng nghe một cách sâu sắc.


Giuse Tuấn Việt, O.Carm.
[20A+V0412]






Con kết câu này nha cha Pere Joseph