Lan Anh
05-07-2012, 03:15 AM
Hôm nay, hai năm ngày giỗ bạn tôi. Bạn qua đời vào ngày lễ Độc Lập Mỹ Quốc, nên chẳng cần thông minh cho lắm, tôi vẫn nhớ ngày này.
Bạn chẳng bao giờ cầm điếu thuốc để hút nhưng vẫn mang chứng "Ung thư Phổi" thời kỳ cuối. Chuyện bất ngờ, chẳng lường được nên chưa đầy ba tháng...thì pass away.
Gia đình, bạn bè, người quen, cộng đoàn tôn giáo bạn...ai cũng ngỡ ngàng.
Bạn tôi hiền, đạo đức và rất dễ thương!
Chuyện về bạn tôi như chuyện tếu, kể cho vui. Đến thăm bạn, nhớ...đừng khen ngợi thứ gì. Vì lỡ khen, khi về...bạn bắt cầm món ấy.
Nhớ một lần, hai bé nhỏ của tôi chuẩn bị đến thăm cô Toàn. Biết tính chị rộng rãi, tốt bụng. Tôi dặn hai bé
- Lát nữa đến thăm cô Toàn, nhớ đừng khen thứ gì nhé!
- Tại sao hở mẹ?
- Thì...cô Toàn cho chứ sao!
Là trẻ thơ, ham chơi...bé quên mất lời mẹ dặn. Cô cho bé ăn những món quà phương xa gởi đến. Đơn sơ, bé khen
- Ngon quá!
Bạn vào bếp, khuân ra lủ khủ
- Cho bé!
Bé nhìn mẹ
- Xin lỗi mẹ, bé quên!
Ngày chị mất, ông chồng già khóc lóc, vật vã thấy thật thương tâm. Ai cũng ngỡ, chắc ông chẳng sống lâu vì...thương nhớ người bạn đời.
Nhưng vừa đúng hai năm bạn tôi qua đời, bà hai xuất hiện trong nhà cũng hơn 6 tháng. Chuyện giấy tờ, thủ tục cũng mất thêm khoảng 9 tháng. Vậy bạn tôi mất, mấy tháng thì ông ấy nguôi ngoai?????
Chuyện trà dư, tửu hậu. Ông là đề tài cho mọi người bàn tán. Tôi nửa đùa, nửa thật
- Xin mọi người cảm thông cho ông ấy! Chỉ bỡi vì, ngày bà ấy mất...ông khóc lóc, tham thiết, Ông khóc được, nên nỗi khổ dễ nguôi ngoai.
Còn tôi vì quá thân, nên ngày ông gọi mời tham dự lễ Thành Hôn với bà hai. Tôi thoái thác, chẳng đến chúc mừng.
Tôi chắc chắn chưa xữ sự đúng mức. Nhưng với tôi, đó là cách biểu lộ tình cảm với người thân đã quá cố.
Lạy Chúa! Xin cho con luôn mở lòng để con dễ cảm thông, và biết chia sẻ với người quanh con.
Xin cho con đừng xét đoán, để con đừng bị đoán xét ở đời sau.
Lan Anh
Bạn chẳng bao giờ cầm điếu thuốc để hút nhưng vẫn mang chứng "Ung thư Phổi" thời kỳ cuối. Chuyện bất ngờ, chẳng lường được nên chưa đầy ba tháng...thì pass away.
Gia đình, bạn bè, người quen, cộng đoàn tôn giáo bạn...ai cũng ngỡ ngàng.
Bạn tôi hiền, đạo đức và rất dễ thương!
Chuyện về bạn tôi như chuyện tếu, kể cho vui. Đến thăm bạn, nhớ...đừng khen ngợi thứ gì. Vì lỡ khen, khi về...bạn bắt cầm món ấy.
Nhớ một lần, hai bé nhỏ của tôi chuẩn bị đến thăm cô Toàn. Biết tính chị rộng rãi, tốt bụng. Tôi dặn hai bé
- Lát nữa đến thăm cô Toàn, nhớ đừng khen thứ gì nhé!
- Tại sao hở mẹ?
- Thì...cô Toàn cho chứ sao!
Là trẻ thơ, ham chơi...bé quên mất lời mẹ dặn. Cô cho bé ăn những món quà phương xa gởi đến. Đơn sơ, bé khen
- Ngon quá!
Bạn vào bếp, khuân ra lủ khủ
- Cho bé!
Bé nhìn mẹ
- Xin lỗi mẹ, bé quên!
Ngày chị mất, ông chồng già khóc lóc, vật vã thấy thật thương tâm. Ai cũng ngỡ, chắc ông chẳng sống lâu vì...thương nhớ người bạn đời.
Nhưng vừa đúng hai năm bạn tôi qua đời, bà hai xuất hiện trong nhà cũng hơn 6 tháng. Chuyện giấy tờ, thủ tục cũng mất thêm khoảng 9 tháng. Vậy bạn tôi mất, mấy tháng thì ông ấy nguôi ngoai?????
Chuyện trà dư, tửu hậu. Ông là đề tài cho mọi người bàn tán. Tôi nửa đùa, nửa thật
- Xin mọi người cảm thông cho ông ấy! Chỉ bỡi vì, ngày bà ấy mất...ông khóc lóc, tham thiết, Ông khóc được, nên nỗi khổ dễ nguôi ngoai.
Còn tôi vì quá thân, nên ngày ông gọi mời tham dự lễ Thành Hôn với bà hai. Tôi thoái thác, chẳng đến chúc mừng.
Tôi chắc chắn chưa xữ sự đúng mức. Nhưng với tôi, đó là cách biểu lộ tình cảm với người thân đã quá cố.
Lạy Chúa! Xin cho con luôn mở lòng để con dễ cảm thông, và biết chia sẻ với người quanh con.
Xin cho con đừng xét đoán, để con đừng bị đoán xét ở đời sau.
Lan Anh