PDA

View Full Version : Xớn xác!



Lan Anh
02-10-2012, 11:11 AM
- Coi, coi con An kìa mẹ!
Ngày xưa, điệp khúc này luôn như câu thần chú "Mở kho báu" của cả nhà dành cho tôi.
Tôi lớn xác và vô tâm. Sống hời hợt nên chuyện đâu để đó, nói trước quên sau. Định xuống bếp lấy trái cây ăn, xuống đến nơi lại quay đi vì chẳng nhớ chính xác đang định làm gì. Đi chợ, biết hay quên nên viết sẵn ra giấy nhưng mảnh giấy...để lại trên bàn không đem theo. Và chuyện gì rồi cũng như "để gió cuốn đi".

Hôm qua có người gọi điện thoại, nhà vắng người nên tôi là người nhấc máy
- Hello!
- Hello! Cho chú nói chuyện với ba đi cháu.
Ông bạn nào của ông huyện, gọi tôi bằng cháu, và xưng chú. Tôi nhịn cười, làm nghiêm bảo
- Ông...huyện vắng nhà rồi!
- Xin lỗi chị! Tôi xớn xác tưởng mấy đứa nhỏ mong chị thứ lỗi.
- Có sao đâu, anh đừng ngại. Tôi còn vui...vì bỗng dưng được trẻ.
Tôi nói thế vì tôi là người ba chớp, ba nhoáng, tôi hiểu vì đã bao lần xấu hổ bỡi thói xớn xa, xớn xác ấy.

Nhớ một lần vào mùa hè. Tối, các chị em kéo nhau đến nhà thờ đọc kinh. Chẳng hiểu sao, tối đó tôi chậm chân đi sau các chị. Vừa ra cửa thấy ông cậu từ Huế vào thăm ba mẹ. Mới thoáng nhìn tôi la lớn
- Mẹ ơi! Cậu Hải, cậu Phước vô!
Vừa dứt lời, một giọng lạ hoắc phát ra
- Phải con An không?
Chết, ai chứ không phải cậu Hải. Mà cũng lạ, có bao giờ hai cậu đi chung. Sao bỗng dưng tôi hét toáng lên làm gì!
Xấu hổ chết người, chỉ muốn độn thổ. Chỉ tiếc nền ximăng quá cứng, nên lí nhí chào, chân di di mãi muốn mòn cả dép, đầu cúi gằm không dám nhìn người lạ. Mẹ đón khách! Tôi thoát nạn chạy một mạch đến nhà thờ và bây giờ, cảm giác vẫn còn xấu hổ!

Một lần gọi điện thoại thăm cậu. Điện thoại reo, bên này tuôn một tràng
- Cậu hả? Cậu khỏe không? Cậu đi đâu, sao con gọi hoài không được?
Một giọng từ tốn
- Xin lổi, con là ai?
Chết, chắc ông từ bốc máy
- Dạ, xin lổi...cho con nói chuyện với cha...!
- Xin lổi chị...cha...đã chuyển xứ! Tôi là cha mới...mà chị có phải con o...?
- Con xin lổi cha! Cậu không báo, nên con lầm...xin cha thứ lổi!
Hên, ở xa nên có bị cười chắc cũng chẳng cười lâu.

Reng! Reng! Reng!
- Cô An hả?
- Dạ em đây!
- Em bán lại cho chị túi xách hôm trước em đeo đi! Chị thích nó lắm...nhưng không có dịp đi mua.
...........
Reng! Reng! Reng!
- Chị Toàn hả? Xin lổi chị! Túi xách của em, chị cần...em cho mượn, nhưng em không bán đâu.
- Uả! Cái gì vậy?
- Trời, chị Tâm hả? Xin lổi chị nha! Lúc nãy có người gọi đòi em bán lại túi xách đeo vai...

Trong cuộc sống, chẳng mấy ai tránh phạm sai lầm. Sống càng lâu, sai lầm cũng không thiếu. Sai lầm dù lớn hay nhỏ chẳng mảy may quan trọng nhưng quan trọng từ những sai lầm ấy ta có học hay sửa chữa được gì không?
Bạn có bao giờ mắc phải những sai lầm giống tôi không? Hi hi hi!!!

Lan Anh