PDA

View Full Version : Mười ba con ma : Hỷ



Jade
24-10-2012, 11:35 PM
“cười lên cho vui, cười hé hàm răng dù miệng có tét nhưng vẫn cười cho vui”

Câu “chế ca” này chắc không ai nhịn cười được khi nghe đối phương hát, ừ thì có mất mát gì đâu mà không nở một nụ cười. Một hành động thể hiện sự vui tươi, phấn khích trong lòng. Nhưng bên cạnh đó cũng có những cách cười thật tiêu cực : cười chế giễu, cười khinh bỉ, cười thâm độc… trái hẳn với cái cười sảng khoái, cười thích thú, cười hồn nhiên…

Rõ là tạo hóa khéo trêu ghẹo con người trong nhiều tình huống, có khi là một tiếng khóc cất lên lại mang lại tiếng cười cho nhiều người. Một đứa bé sơ sinh khóc vì phải rời khỏi nơi ấm áp, an toàn là bụng mẹ để đến với cuộc đời đầy gian nan phía trước. Những người thân yêu khi nghe bé cất tiếng khóc thì vui mừng chào đón bé, biết rằng cuộc đời khổ đó nhưng vẫn tươi cười chào đón em. Không phải là đưa em đến cái khổ nhưng trao cho em một cơ hội để thay đổi những khổ đau cuộc đời thành những hoa trái ngọt ngào và vòng tay ấm áp thân thương.

Đó là những cái vui, cái hỷ tốt vì hướng con người lên cao, đưa con người qua khỏi những giây phút mệt mỏi, âu lo của đời này. Người ta chỉ vui khi người khác cũng vui với cùng niềm vui đó, nói ngắn gọn hơn chính là hỷ xả, nghĩa là cùng vui. Không thể có niềm vui khi trong một số hoàn cảnh vừa có người vui, vừa có người buồn. Trong một trận cầu đầy tính thể thao thì một đội thua cũng không buồn vì biết rằng mình đã có gắng hết sức mà vẫn chưa đủ lực, một niềm khích lệ để cố gắng rèn luyện cho trận cầu sau. Một người vui khi đày đọa hay trục lợi người khác thì không phải là vui là hỷ nhưng là ác tâm. Sự giả dối đã xâm chiếm tâm hồn khiến cho người ta cảm thấy vui ngay lúc đó, nhưng một khi lương tâm ngay thẳng lên tiếng thì lại là những điều đau đớn nhất vì bình an cho tâm hồn đã mất.

Niềm vui không khó kiếm tìm, nó nằm trong những điều nhỏ nhặt nhất của cuộc sống. Ví như khi đi mua một món đồ, khi về mở ra thì vô tình nó bị sứt hay rách một tý. Có thể là người bán biết hoặc không, thay vì nghĩ xấu cho họ hãy suy nghĩ một cách tích cực hơn rằng họ cũng vô ý với điều đó. Đem món hàng quay lại phàn nàn, la mắng, làm một cách dữ dội sẽ không làm cho mọi việc tốt hơn lên, mặc dù bạn đổi được món hàng lành lặn. Hãy trở lại với một chút dịu dàng và nhã nhặn, không ai từ chối và không nở nụ cười với một người lịch thiệp bao giờ. Đó là cùng vui, là hỷ xả với người và với bản thân !


Dom.NTP, 24-10-2012
Mến tặng Jun, chúc Jun mãi vui cười, 17-03-2013

Jade
27-11-2012, 11:21 PM
Hôm nay gặp việc sao phải trái lòng, muốn vui cùng người đôi khi lại phải trả giá sao ? Trên đường đi giao hàng về, chầm chậm quẹo vào 1 con hẻm, thấy một bà cụ già lưng còng, hẳn phải ngoài 80 đang chống gậy nép sát tường mà đi. Vượt qua rồi nhưng bỗng có một cảm giác gì đó nên quay lại, bà cụ vấp té và ngã lăn ra, vội vàng tắt máy và dựng xe đỡ bà cụ dậy. Thì ra bà cụ mắt đã lòa nên phải chống gậy đi mua thuốc uống. Ôi khổ thân bà cụ, sao không thấy con cháu giúp cho việc này !

Bà cụ đã đứng dậy được và đi tiếp, còn mình quay lại xe để trở về công ty, bước lên xe rồi bỗng ngó xuống dưới chân là một đống rác nhỏ, ô kìa cái gì chớp chớp như điện thoại. Bước xuống xe và lượm lên xem thì hóa ra đó là con Blackberry Bold 9780, chưa biết sao tạm thời bỏ vào tùi đã rồi tính. Công ty chỉ cách chỗ đó vài trăm mét, nên vừa về tới cười cười nói với cô quản đốc rằng : con vừa nhặt được cái điện thoại. Móc ra và chỉ kịp ngó xem màn hình và thấy có 1 tin nhắn cùng 1 cuộc gọi nhỡ, kịp thấy dòng chữ : VNN Mobile trên status mạng. Chớp mắt 1 thằng nổi tiếng "khùng khùng" trong công ty từ đắng sau với tay chộp lấy. Nó chạy ra xa hơn 10 bước, theo phản ứng quay người với theo thì chưa gì đã thấy nó mở lấy pin, chộp được thì lật ngó khe sim đã thấy không còn, vội đòi nhưng lại bị chối quanh.

Thật bực mình và điên cả người vì mình không muốn lấy điện thoại làm gì, đang tính tìm cách liên lạc với chủ nhân để trả lại cho họ. Đã nói mọi cách mà không sao lấy lại được thẻ sim, đã vậy điện thoại cài password không sao vào xem được danh bạ. Giờ phải sao đây, ra ngoài mở mạng thì dữ liệu lại không còn, mất cả danh bạ trong máy thì sao liên lạc với chủ nhân. Còn đòi thẻ sim thì không được vì không có bằng chứng và bị chối bay là không có lấy, đã thế còn bị hăm dọa đủ điều.

Có đứa vừa thấy đã trả ngay 400 ngàn bán đứt nhưng dứt khoát là không vì muốn trả về chủ cũ. Lắm đứa lại chửi là ngu, người bỉu môi chê lại dại. Sao mà vừa điên người, vừa bực mình thế cơ chứ. Lòng sao chẳng thể yên được vì đôi khi cũng tự cười cười mà nói mỗi khi đọc báo thấy ai đó trả của rơi nhặt được : khi ta thấy món lợi nhỏ thì không tham, nhưng thấy số lớn ta sẽ làm sao đây , trả hay tham ? Giờ đây sao mà mệt mỏi thế, vừa buồn bực vừa khó chịu.

Thôi đành viết lại vài dòng ghi nhớ cảm xúc đêm nay, hy vọng rằng sẽ qua một đêm bình yên !

Lạy Cha chúng con ở trên trời...