PDA

View Full Version : CHẾT : được vào LUYỆN NGỤC... đã là may !



Jade
24-11-2012, 07:54 PM
CHẾT : được vào LUYỆN NGỤC... đã là may !

Một anh bạn đã hỏi tôi thế này :
- Chết thế nào thì được gọi là may mắn ? Phải chăng chết trong giấc ngủ, không đau đớn hay già cả là may mắn ?
Tôi bảo : chết mà được vào Luyện Ngục là may mắn lắm rồi !
Anh thấy lạ liền hỏi lại : sao không vào Thiên Đàng mới là may mắn mà vào Luyện Ngục là may mắn ?

Thật ra là vì sức của con người thì chẳng thể nào mà vào Thiên Đàng được, dù là là cánh cửa có thấy trước mắt đi nữa nhưng chẳng đáng để bước vào. Có một số người vẫn lầm tưởng rằng những việc lành ta làm ở đời này nhiều lắm, nó nhiều đến mức khi đứng trước tòa Chúa, ta trưng ra thì Chúa không thể từ chối việc cho ta hưởng phúc Thiên Đàng. Đó chỉ là một lầm tưởng và so sánh cách khập khiễng mà thôi. Chúa Giêsu đến trần gian và hiến dâng tất cả cho con người, tình yêu đó là một tình yêu nhưng không, Thiên Chúa không đòi buộc con người phải trao cho Ngài một cái gì cả nhưng vẫn được nhận.

Có lẽ là đời sống trong cái nền kinh tế thị trường này nó chi phối cái nhìn của con người trong mối tương quan với Thiên Chúa hơi nhiều. Do vậy mà giao ước giữa Thiên Chúa và con người, họ cũng đòi hỏi bên A và bên B cũng phải công bằng như một giao kèo kinh tế. Trong khi đó, Thiên Chúa là Đấng sáng tạo thì lý ra con người phải phục tùng như một kẻ nô lệ, nhưng con người lại được yêu thương đến mức Thiên Chúa hạ mình đến ngang hàng mà cứu chuộc. Thế thì thật là phi lý khi nhiều người làm các việc lành hay sửa mình thì cứ bảo là làm cho Chúa, chẳng thấy bảo đó là làm cho chính mình bao giờ. Vậy là lại xoay ra bảo theo kiểu : này Chúa ơi, con đọc chục kinh cho Chúa rồi nhé, nhớ là Chúa nợ con chục kinh này đó, ban thưởng gì cho con nha ! Thế thì thật là khổ cho Chúa quá, suốt ngày cứ phải mắc nợ con người ! Cứ theo cách cân công và tội với nhau như của con người mà muốn vào Thiên Đàng thì thôi Chúa bảo : con cứ vuốt cái đuôi chó cho nó thẳng thì con vào Thiên Đàng, chắc còn dễ hơn ! Khổ cái là đuôi con chó cứ ngúc ngoa ngúc ngoắc, vuốt cho thẳng rồi thì nó cứ ngúc ngoa ngúc ngoắc cong vút hơn cả cái lưỡi câu.

Phép tính đơn giản như của Đức Cha Bùi Tuần đó là : một ngày ăn cơm ba bữa, xỉa răng ba lần, mỗi lần hai phút, vị chi là sáu phút. Tuần bảy ngày tính ra là mất bốn mươi phút cho mỗi việc xỉa răng. Thử hỏi một tuần có được bao nhiêu người dành ra bốn mươi phút để chầu Thánh Thể ? Trong khi đó việc xỉa răng chẳng quên bao giờ, tính ra Chúa còn thua cả cây tăm xỉa răng ! Từ đó suy ra một ngày hai mươi bốn giờ thì người ta làm việc lành và cầu nguyện được bao lâu hay thời gian có thể phạm tội thì sẽ nhiều hơn gấp mấy lần thời gian dành cho Chúa ? Cho nên cứ cân, cứ tính với Chúa thì thôi khỏi đọc kinh, khỏi cầu nguyện, khỏi cả sửa mình đi, cứ ngồi mà vuốt đuôi con chó cho nó thẳng thì vào Thiên Đàng coi chừng còn mau hơn.

Dân Israel khi xưa cũng là hình ảnh của con người hôm nay, vì vậy mà nghe lại lời Chúa phán với dân Israel qua miệng ngôn sứ Amos mới thấy Chúa yêu con người nhiều lắm : "Hỡi nhà Israel, bốn mươi năm trường trong sa mạc, các ngươi có dâng lên Ta hy lễ hay lễ phẩm nào không ?" (Am 5, 25). Sa mạc là hình tượng khi ta phạm tội, ta xa lìa Chúa, bỏ Chúa ở cái xứ đâu đâu ấy, nhưng Chúa có quên ta đâu hay là luôn dõi theo đời ta từng bước ? Chúa yêu ta lắm, yêu như một người chồng yêu người vợ của mình, có vị thần minh nào cho con người gọi là "mình ơi" đâu, chỉ duy có Chúa mà thôi : "Vào ngày đó - sấm ngôn của Ðức Chúa - ngươi sẽ gọi Ta: 'Mình ơi', chứ không còn gọi 'Ông chủ ơi' nữa." (Hs 2, 18)

So sánh cách tự nhiên thôi thì có bà vợ nào yêu chồng một cách thật sự mà nói với chồng thế này không : mình ơi tôi nấu cơm rồi đó mình nợ tôi bữa cơm này nhé ! Chắc là không, vậy tại sao lại cân công cân tội rồi bắt Thiên Chúa mắc nợ mình ?

Chúa đâu có nói ta phải vác thập giá để vào Thiên Đàng, Chúa chỉ nói : “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5,48). Thiên Đàng ư ? Đó chỉ là một kết quả tất yếu, không phải là mục đích, "hãy nên hoàn thiện như Cha trên trời" đi thì anh sẽ có Thiên Đàng. Nếu chỉ vì muốn có Thiên Đàng mà anh mới là việc lành, mới sửa mình thì anh vì cái sự sung sướng của anh chứ nào có phải vì Chúa đâu mà bắt Chúa mắc nợ anh ! Thiên Chúa là Đấng nhân từ mà, Chúa đâu phải là ngự ở trời cao rồi "canh me" con người phạm tội rồi phạt hỏa ngục đâu ? Chúa mời gọi để con người được hạnh phúc mà, kể cả Luyện Ngục cũng chỉ là để thanh luyện con người nên tinh tuyền chứ đâu phải phạt. Thế mới thấy lời Chúa mời gọi là một ân ban chứ đâu phải là gánh nặng để rồi con người phải cân đo đong đếm với Ngài.

Các việc lành hay sửa mình mà người Kitô hữu làm là theo lệnh truyền của Chúa, chứ nào có phải của ai đâu. Lệnh truyền đó hầu giúp cho con người sống người hơn và trở nên giống Chúa hơn, do vậy xin chớ quên Lời Chúa nói : "Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: 'Mau vào ăn cơm đi', chứ không bảo: 'Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh hãy ăn uống sau!'? Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao? Ðối với anh em cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: con chỉ là đầy tớ vô dụng, con đã chỉ làm việc bổn phận của con đấy thôi" (Lc 17, 7-10). Vì tất cả mọi việc con người làm có trở nên lành thánh hay mang lại ân phúc hay không cũng đều là chính nhờ Đức Kitô cùng với Đức Kitô và trong Đức Kitô, không có Đức Kitô thì tất cả chỉ là vô dụng, mọi việc con người làm nào có giá trị gì trước mặt Chúa nếu không có Đức Kitô hiện diện trong hành động đó. Công của của Chúa đó sao con người dám giành lấy rồi lại kể công ?

Bởi thế việc con người làm dẫu tốt lành thế nào cũng chẳng là gì trước mặt Chúa, do vậy những việc lành thánh hay đạo đức cũng như sửa mình tôi làm là theo lệnh Chúa truyền là nên "hoàn thiện như Cha trên trời". Đến ngày nào đó mà như lời thơ của anh Duy-an là "Giờ nhận lá thư hàng chữ R.I.P" mà có thêm cái ghi chú nho nhỏ phía dưới "Con vào Luyện ngục, ký tên Giêsu", thì thật phải làm ngay cái dấu Thánh Giá thưa mà nhanh rằng : Lạy Chúa của con, Chúa thương con nhiều quá, con thật là may !


Dom.NTP, 24-11-2012

Muối
24-11-2012, 08:57 PM
Muối: Được làm MUỐI... cũng đã mãn nguyện !

Mới tối hôm qua muối còn là gia vị duy nhất đưa nắm cơm nguội vào cơ thể nuôi dưỡng một chú bé lang thang ngoài một xó chợ.

Sáng nay muối được vinh dự gia vị cho những món ăn sang trọng trong một buổi du ngoạn bên bờ suối thần tiên của một đôi nhân tình vương giả.

Bây giờ muối đang được một bà cụ già dùng để súc miệng làm giảm cơn đau nhức răng tê tái.

Dù có ở chân trời góc biển nào và dù có được sử dụng ở chốn giàu sang hay nghèo hèn đi nữa thì muối cũng vẫn là muối. Muối không mơ ước được làm đường mật hay cần sa ma tuý và cũng không sợ phải bị chuyển kiếp để trở thành vị đắng, cay, chua, chát.

Với thân phận là muối, muối chỉ cố gắng sống sao cho trọn chức năng hiện tại của mình. Thiên đàng, luyện ngục hay hoả ngục đối với muối không thực tế.

nhtoan
25-11-2012, 06:35 AM
Khi còn là tập sinh, Chị thánh nhận xét về Luyện ngục với Sơ Maria Philomena, một trong các chị em, cũng tin rằng, hầu như khôngai có thể lên thiên đàng mà không đi qua Luyện ngục.
Nhưng Chị Têrêsa nói với Sơ kia:
"Chị không tin tưởng đủ. Chị sợ hãi quá nhiều về Thiên Chúa tốt lành. Em có thể quả quyết với chị rằng: Chúa buồn lòng về chuyện này. Chị không nên sợ hãi Luyện ngục vì những đau khổ ở đó. Thay vào đó, nên tự hỏi: Tôi vào đó có làm vui lòng Chúa không? Chúa là Đấng miễn cưỡng phải trừng phạt, ngay cả khi chị cố gắng làm hài lòng Người trong mọi chuyện, và chị tin không thể lay chuyển rằng: Chúa sẽ thanh tẩy chị trong khoảnh khắc bằng Tình yêu của Người, Người không để tội lỗi nào sót lại. Thế rồi, chị có thể tin chắc rằng chị sẽ không phải đi vào Luyện ngục. (Annales de Sainte Thérèse, Lisieux. Nr. 610, Febr. 1982. Translated from the German).


Chị Têrêsa còn nói rằng: "Chúng ta sẽ xúc phạm đến Thiên Chúa nếu chúng ta không tin tưởng rằng chúng ta sẽ được lên thiên đàng sau khi chết".
Khi Chị nghe thấy những tập sinh của chị đôi khi nói, họ có thể sẽ phải chờ mong để vào Luyện ngục, Chị thánh sửa lại và nói: "Ồ, các chị làm em buồn quá, các chị gây một vết thương lớn cho Thiên Chúa, khi cứ tin rằng các chị đang đi đến Luyện ngục. Khi ta yêu, ta không thể đến đó" (Last Conversations, ICS. Washington DC. 1971, pg 273..)
Bây giờ, có một học thuyết mới, cho những người không biết Thiên Chúa, những ai không phải là trẻ con, những người không tin tưởng. Họ nhìn Luyện ngục như vậy là đúng, đúng là Thiên Chúa sẽ phán xét người ta như thế. Nhưng Trước hết và luôn luôn Chúa là CHA...Người đau khổ phải phạt đứa con bé nhỏ của Người và Người nhìn thấy nó phải đau đớn. Một đứa trẻ lẽ ra vì yêu mến Cha, nó phải vâng theo ý muốn của Cha nó, không phải để khỏi bị phạt. Điều này thực sự có nghĩa rằng Thiên Chúa không muốn Luyện ngục! Người để cho con cái Người phải chịu đau khổ, nhưng Người quay mặt đi. (La Doctrine, l.c. pg 16. Translated from the German).

Nếu Thánh Têrêsa nói đúng rằng người ta không cần phải vào Luyện ngục vì chính Thiên Chúa không muốn như vậy, Người thíchgiúp đỡ chúng ta. Thế nên, ai nghĩ rằng có thể tránh được Luyện ngục, sẽ không còn là điều xa vời nữa.

Trích từ : http://www.xuanha.net/gl-LUYENNGUC/pt1-thanhteresahdgs.htm