PDA

View Full Version : Trầm tư



allihavetogive
16-11-2010, 02:33 PM
Thoang thoảng đâu đây dòng nhạc buồn. Ca sĩ ơi, em hát cho em hay hát cho người? Lời em hát sao nức nở, sao tiếc thương, sao hờn giận... Có phải em cũng đã từng nếm trải???

Cuộc đời...
Ngày xưa thơ bé, không có gì để lo, thấy mình đơn giản quá, nhàm chán quá... cứ thích ngồi suy tư như ông cụ non.
Rồi mỗi ngày mỗi lớn, cái sự suy tư ấy giờ chẳng còn là giả vờ. Bao nhiêu nỗi đau quằn quoại đã in sâu trong cơ thể, bao nhiêu niềm nhớ nhung cháy bỏng những ngày đầu tiên, bao nhiêu kỉ niệm ấm êm tay chung tay, vai sát vai, bao nhiêu nỗi buồn từ những lần giận dỗi... và cả những niềm vui!

Ngày trước mỗi khi thấy ta suy tư, em hay bảo ta "Sến quá! Cứ như ông cụ!!!". Chẳng biết sao ta lại vui vì câu nói đó. Ừ thì ông cụ! Ông cụ chưa hẳn là không hay, ông cụ biết nhiều thứ, ông cụ cảm nhận được nhiều điều, ông cụ được mọi người kính nể... Thậm chí ta tự hào vì điều đó, mà đâu biết em không vui, em chẳng cần...

Em là cô gái ngây thơ bé bỏng. Em tinh nghịch, nhanh nhẹn như những chú sóc nhỏ. Em và ta là hai bầu trời đối nghịch. Em vô tư ở bên cạnh ta - một tâm hồn sâu thẳm, sâu thẳm... Và em không muốn bị lọt thỏm vào cái vùng trời sâu thẳm của ta, nên em vùng vẫy, em chống chọi...

"Ông cụ" của em dần dần cũng bớt "cụ" đi, để thấy rằng vẫn có em bên đời, dù miễn cưỡng, dù bức bách, dù tự đánh mất mình...

Rồi sao nữa? Sư tử cắt móng vẫn cứ là sư tử, chỉ là bị thương mà thôi, chỉ không uy nghiêm nữa thôi... chẳng thể thành con mèo ngoan ngoãn mà em thường vuốt ve.
Từ lúc đó, có cái gì như nỗi buồn, như mâu thuẫn, như cái rào cản len lỏi, chen vào giữa ngang hai người. Đã có cái gì đó thay đổi, có cái gì đó rạn nứt... "Ông cụ" biết! Nhưng vẫn không thể với tay ra để giữ lấy cái mong manh ấy, cái không thuộc về mình, không thuộc thế giới của mình...

Đã qua bao mùa mưa?
Những cuốn lưu bút ngày nào đã nhạt nhoà màu chữ, những kí ức cũng chôn sâu trong lòng, vậy mà mỗi khi trời trở gió lại nhói lên, nhức nhối!
Hỡi gió ơi... cơn gió nào đã cuốn mất áng mây ngày hôm trước? Để mây không còn che nắng trên đầu ta??? Ngọn sóng nào đã cuốn tình ta đi mất? Mà hôm nay sóng lại réo lòng ta? Ngươi muốn gì nơi ta? Phải chăng sóng muốn gọi ta về nhớ thương???
Nhớ được gì, thương được gì? Thương thương nhớ nhớ chẳng được gì! Dẫu biết thế nhưng lòng ta vẫn nhớ... Nhớ nắng, nhớ mây, nhớ mưa sa giá buốt... nhớ cánh đồng có đôi cánh cò bay lả bay la... ta nhớ nhiều lắm, nhiều lắm..., cố gắng nhớ tất cả những chuyện lớn nhỏ, nhớ cả những chiếc móng tay... nhưng... vẫn không có nỗi nhớ nào khoả lấp hình bóng một con người!!!
Hỡi ôi, ta đâu có "cố quên" em, mà sao lòng vẫn cứ "nhớ thêm"? "Ngày nào em đã đi rồi, người xa tình xa khuất chân đồi...". Thế là thôi, hết mơ hết mộng, mơ mơ mộng mộng rồi cũng đến một ngày chấp cánh bay xa, bỏ lại mình ta ngồi suy tư bên dòng thác lũ. "Ông cụ" thì vẫn là... cụ ông. Muốn thoát xác được ư?

Chuyện ngày xưa giờ đã là mây khói
Sao niềm đau vẫn cứ nhói trong lòng?
Khi người đi, lòng ta nhẹ như không
Sao giờ đây lại vô cùng nặng trĩu?

Sống làm sao, khi nỗi niềm chưa dịu...
Dẫu xa nhau, nhưng ta vẫn còn yêu!
Vì yêu em, ta vẫn là "ông cụ"
Gởi chút tình, theo gió đến bên em.

ngonluatraitim
17-11-2010, 10:41 AM
đọc bài cùa All nghe như " ông cụ " thiệt chứ chẳng sai chút nào...kakaka

amthanhanhsang
06-02-2012, 05:09 PM
Mình đồng cảm khi đọc những dòng cảm xúc của allihavetogive. Cảm ơn Người đã ban cho chúng ta một trái tim bằng thịt, con tim xoay vần theo xúc cảm phận người. Mong con tim mọi người đừng khô cứng, đời sẽ bớt gam màu xám...