PDA

View Full Version : Biến hoạ thành phúc; biến rủi ro thành cơ may…



halleluyah
19-11-2010, 04:09 PM
http://www.truyenthongconggiao.org/DesktopModules/TTONews/LoadImage.aspx?NewsPK=4865 (http://www.truyenthongconggiao.org/DesktopModules/TTONews/LoadImage.aspx?NewsPK=4865)

Bướm chỉ biết sống trong giờ phút hiện tại: “hút nhuỵ” và “gieo vãi” hương hoa. Bướm không buồn lòng vì trước đây mình là con sâu


Biến hoạ thành phúc; biến rủi ro thành cơ may…



Với những người cố quyết “học làm người”, ngày ngày gieo rắc tình người và tính người, trên mọi nẻo đường của quê hương và dân tộc, tất cả mọi sự cố đều có thể trở nên những cơ may học tập, cho dù ở bên dưới những rủi ro và tai nạn đang rình rập, đe doạ.



Phải chăng đó là nội dung của cuốn sách mang tựa đề “Bài học của Chú Rùa” được Nhà Xuất bản Phụ Nữ, Sài Gòn, phát hành vào đầu năm 2006?



***

Trên đường trở về nhà, thay vì đi theo lối mòn như mọi khi và như mọi người, một chú rùa đã quyết định và chọn lựa đi ra ngoài khuôn khổ của quy luật “Xưa Bày Nay Làm”.
- Vì xưa bày nay làm nên trong lòng đất nước, cá lớn vẫn ngày ngày nuốt cá bé.
- Vì xưa bày nay làm, nên Sơn Tinh và Thuỷ Tinh vẫn “anh đi đường anh, tôi đi đường tôi” suốt dọc con đường dài hơn 4.000 năm văn hiến, cho dù thỉnh thoảng có một đôi tiếng nói nhắc lại: họ là hai anh em ruột thịt cùng được cưu mang trong lòng Mẹ.
- Vì xưa bày nay làm, một số người càng ngày càng tán tận lương tâm và đang lẫn lộn “của công và của tư”, cũng như “ngân quỹ của nhà nước và túi tiền riêng tư của mình”.
- Vì xưa bày nay làm, “bằng cấp là một chứng minh giá trị” tất yếu… cần được mua chuộc bằng mọi cách bỉ ổi, vô giá trị và vô liêm sỉ. Rốt cuộc, với tháng ngày “tờ giấy chứng minh giá trị” đã chứng minh “thực chất vô giá trị” của những ai có tờ giấy ấy.


***

Cũng vì muốn chọn lựa một con đường đầy sáng tạo cho bản thân mình và các thế hệ tương lai, chú rùa đã gặp tai nạn. Chú đã leo lên một tấm đá nằm chênh vênh bên sườn đồi. Tấm đá rơi xuống hố thẳm. Chú rùa bị lật ngửa. Bốn chân chới với giữa khoảng không.
Vì quá bất ngờ phải sa vào một tình huống mới lạ, chú rùa nhắm kín đôi mắt, miệng lẩm bẩm để nhắc nhở bản thân mình, “bụng làm dạ chịu chứ khá phàn nàn”.
Thế rồi một tiếng nói phảng phất ở bên tai:
“Chú ơi, tình cờ con có mặt ở đây. Con đã chứng kiến mọi sự. Chú đang than thân, trách phận và chờ chết. Chú có lỗi gì đâu? Chú chưa chết đâu”.
- Con là ai vậy?
- Con là chim Cú, đang đứng trên cành cây nhìn xuống và thấy chú té ngã. Ai chọn con đường khó khăn và tuyệt diệu này, cũng phải trải qua những hiểm nguy, tai nạn như chú.
- Thế thì con có thể giúp chú lật ngược thế nằm này không?
- Con không biết con có thể giúp chú về điều chú muốn hay không. Con sẽ tìm cách với bao nhiêu phương tiện khác. Nhưng chú ơi, điều đầu tiên chú có thể làm là mở to đôi mắt mà thấy những điều kỳ diệu.
- Con ơi, chú sợ lắm. Làm sao mở mắt được? Hãi hùng quá! Chú không dám mở mắt nhìn mình, trong một tình thế éo le như thế này.
- Thì hãy mở một con thôi. Hay là con đề nghị chú chỉ “nhấp nháy” mắt và từ từ đón nhận ánh sánh của Bình Minh.
Sau 30 năm, trước giờ hấp hối chú rùa đã ôn lại đoạn đường mà mình đã kinh qua, cho cháu chắt và các thế hệ đang lớn lên:
Nhờ những câu nói đầy khích lệ “đúng lúc và đúng lời” của chim Cú, chính ông đã học được những bài học trọng đại và cao cả cho bản thân và cho cuộc đời.
Ông đã mở mắt, mở lòng, mở hai cánh tay, để đón nhận trời đất vũ trụ và muôn lòai… như những quà tặng lớn lao, như những bài học vô tận.
Bài học thứ nhất là con đường CHỌN LỰA VÀ SÁNG TẠO.
Con đường ấy đầy chông gai, trắc trở và hiểm nguy.
Nhưng đó là con đường hoàn toàn độc đáo, diễn tả thực chất của bản thân và cuộc đời. Đó cũng là con đường trách nhiệm. Con đường ấy đầy gian lao, không bằng phẳng.
Chỉ có con đường ấy đưa đến chiến thắng cuối cùng là phục vụ con người bằng tất cả cuộc sống vừa có tình vừa có lý. Phục vụ con người với cái chết “làm nguời” của mình trong can trường và hãnh diện.
Con đường ấy dành cho những ai ngày ngày học tập và tôi luyện một lối nhìn năng động, khả dĩ khám phá Hồng Phúc ở giữa lòng tai hoạ, chuyển biến rủi ro thành một cơ may đổi mới bản thân và cuộc đời.
Bài học thứ hai là QUÀ TẶNG CỦA CÂY XANH.
- Cú ơi, hãy cho chú biết: những ngọn tháp xanh ngắt và cao vời vợi… đang vươn lên thấu Trời… là cái gì vậy?
- Đó là Cây xanh đâm rễ thật sâu xuống lòng Đất, một đàng để thu hút lương thực nuôi sống chính mình; đàng khác, càng bám chặt vào các tầng sâu, thân cây càng có khả năng vươn lên và đứng thẳng, truớc mọi bão bùng giông tố.
- Cú ơi, khi lắng nghe con, lòng Chú tạ ơn Trời, tạ ơn Đất đã nuôi sống cây xanh, và mang lại cho chú những bài học vô giá về lòng Tự Hào và Tự Tin của mình. Nếu ai ai cũng biết ngắm nhìn cây xanh để thực hiện bản thân mình, khám phá những tiềm năng, khẳng định những đam mê… họ sẽ là những bóng mát bao la, cho anh chị em, giữa trưa hè oi bức và nắng hạn. Họ sẽ là nơi ẩn nấp an toàn cho những người bần cùng, đói rách, không có tiếng nói.
Bài học thứ ba là LÒNG QUYẾT TÂM CỦA NHỮNG ĐÁM MÂY tràn đầy mộng mơ và ước vọng.
Lòng quyết tâm là nơi xuất phát của mọi hành động.
Khi tràn đầy quyết tâm, chúng ta sẽ “dời núi lấp sông”, tạo ra mọi đổi thay cần thiết cho bản thân và cuộc đời.
Không cưu mang lòng quyết tâm, làm sao chúng ta tiếp nối công trình “Giữ Nước và Dựng Nước” của Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Quang Trung?
Chắc hẳn, những đám mây, qua bao nhiêu thời đại đã là nơi xuất phát và đang là nguồn lực cho những con sông như sông Hồng, sông Hương, sông Cửu Long, trong lòng Đất Nước!
Bao nhiêu vĩ nhân và anh hùng của quê hương đã phục vụ và đã ra đi. Nhờ bài học “quyết tâm” của những đám mây bồng bềnh trên Bầu Trời các vị đã làm nên “đại sự”. Những đám mây ấy, ngày hôm nay, vẫn đang gọi mời mỗi người trong chúng ta “hãy quyết tâm” như các vị đàn anh.
Bài học thứ tư bắt nguồn từ CON BUỚM.
“Chỉ biết sống trong giờ phút hiện tại”.
Con bướm không buồn lòng vì trước đây mình là con sâu.
Con bướm không xao xuyến, loạn động, vì không biết ngày mai cuộc sống sẽ kết thúc như thế nào!
Bướm chỉ coi trọng ngày hôm nay.
Bướm chỉ chọn lựa phần tốt hảo nhất của cuộc đời “ở đây và bây giờ”: đó là những đóa hoa muôn màu sắc.
Việc làm của bướm hôm nay là “hút nhuỵ” và “gieo vãi” hương hoa. Nhờ bướm, bao nhiêu mùa màng hoa quả đã bắt đầu thành hình trong bóng tối và thinh lặng.
Với một tâm tình “vô trước” bướm đã làm những gì phải làm: “Tôi gieo vãi Đất Trời sẽ làm nên mùa màng cho muôn loài đến sau tôi”.
Bài học thứ năm là quà tặng của NGỌN NÚI đang vươn lên sừng sững trước mắt tôi.
Đỉnh núi đang dạy tôi bài học “phải nhắm mục tiêu, phải hướng đến một đích điểm” để ngày ngày thực hiện cuộc hành trình vươn lên trong đời sống làm người.
Sống phải chăng là ĐI: ĐI LÊN, ĐI XA HƠN, mở ra những cánh cửa vô hình, khám phá những chân trời diệu vợi đang gọi mời.
Trên đường đi, hãy chú tâm vào những vị trí cheo leo, trắc trở. Hãy biết đo lường những chướng ngại đang rình rập ở mọi khúc quanh. Thêm vào đó, không kiên trì và nhẫn nại, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có khả năng “đụng đến “Trời Xanh”, thấy được những điều “vô hình, nghe được những tiếng Vô Thanh”.
Quà tặng sau cùng là SỰ CÓ MẶT CỦA BẠN BÈ.
Chính họ dạy chúng ta bài học về nghị lực. Khi chúng ta vấp ngã, họ đưa tay đỡ dậy, khi lạc đường, nhờ bạn bè chúng ta tìm lại hướng đi. Họ động viên và giúp chúng ta bước tới từng bước, nhất là trong những đêm mưa gió bão bùng.
Phải chăng sự có mặt của bạn bè là một bài thơ khích lệ:
“Anh mắt em là cả một bầu trời
Bàn tay em huyền nhiệm thấu tầng mây
Bước chân em gieo hạnh phúc mỗi ngày
Quả tim em là nguồn suối không bao giờ cạn vơi”.


Sài Gòn Hè 2006



Khoá học về Trẻ Em Tự Kỷ


Gs. Nguyễn Văn Thành
truyenthongconggiao.org