Paulus Nhusoen
27-01-2013, 09:11 AM
Thuở bé tôi không biết nhiều về Chúa và mẹ Ma-ri-a. Nhưng tôi đã khái niệm rất dễ thương rằng: mặt trăng là mẹ Ma-ri-a, mặt trời là Chúa,còn các vì sao chính là các thánh. Nên thuở nhỏ tôi thường hay ngước mặt lên trời và cầu nguyện, mà cũng không gọi là cầu nguyện nữa. Tôi chỉ thầm thì những câu nói vu vơ mà nếu ai nge được chắc họ sẽ phải bật cười. Thuở nhỏ dễ thương thế đấy. Tôi còn đọc truyện thánh Teresa hai đồng Gie-su, và tôi ái mộ ngài tới mức đêm nào trời nhiều sao tôi cũng bắt chước Ngài nhìn lên trời xem thử có tên mình trên đó không.
Rồi thời gian nó bắt tôi phải lớn lên. Tôi suy nghỉ nhiều hơn, con mắt không còn trong sáng như ngày xưa, thế giới nó cuốn hút tôi mạnh hơn. Có lúc tôi cảm thấy mình yêu thế gian hơn yêu Chúa. Nếu chỉ xét tội này thôi thì tôi có lẽ sẽ phải xuống tận âm ty_nhưng TC nhân từ. Rồi khi tôi đủ lớn (đúng là năm tôi học 12). Tôi bắt đầu biết tới rượu bia, thêm vào đó nữa là một cô bạn gái dễ thương. Khi đó tôi cảm thấy cuộc sống thật thú vị theo cái nghĩa của thế gian. Thậm chí tôi đã từng quyết định là sẽ không đi tu. Cái ơn mà Chúa đã ban và tôi đã nhận từ khi tôi chưa hiểu hai từ “đi tu” có nghĩa là gì! Rồi mọi cái cũng qua. Tình yêu của Thiên Chúa chiến thắng tất cả. Ngài vẫn yêu tôi, vẫn ngự trong trái tim bé nhỏ của tôi. Và tôi, tôi vẫn là thằng cu bé tí của Ngài. Tôi vẫn ngước lên trời, vẫn thầm thì vu vơ, vẫn cảm thấy buồn cười với những câu nói của mình.
Giờ đây tôi thấy thật hạnh phúc vì được theo Thầy. Người ta nói từ bỏ để theo Thầy nhưng tôi thấy những gì mình nhận được còn lớn lao hơn gấp nhiều lần những gì mình tứ bỏ!!!
Rồi thời gian nó bắt tôi phải lớn lên. Tôi suy nghỉ nhiều hơn, con mắt không còn trong sáng như ngày xưa, thế giới nó cuốn hút tôi mạnh hơn. Có lúc tôi cảm thấy mình yêu thế gian hơn yêu Chúa. Nếu chỉ xét tội này thôi thì tôi có lẽ sẽ phải xuống tận âm ty_nhưng TC nhân từ. Rồi khi tôi đủ lớn (đúng là năm tôi học 12). Tôi bắt đầu biết tới rượu bia, thêm vào đó nữa là một cô bạn gái dễ thương. Khi đó tôi cảm thấy cuộc sống thật thú vị theo cái nghĩa của thế gian. Thậm chí tôi đã từng quyết định là sẽ không đi tu. Cái ơn mà Chúa đã ban và tôi đã nhận từ khi tôi chưa hiểu hai từ “đi tu” có nghĩa là gì! Rồi mọi cái cũng qua. Tình yêu của Thiên Chúa chiến thắng tất cả. Ngài vẫn yêu tôi, vẫn ngự trong trái tim bé nhỏ của tôi. Và tôi, tôi vẫn là thằng cu bé tí của Ngài. Tôi vẫn ngước lên trời, vẫn thầm thì vu vơ, vẫn cảm thấy buồn cười với những câu nói của mình.
Giờ đây tôi thấy thật hạnh phúc vì được theo Thầy. Người ta nói từ bỏ để theo Thầy nhưng tôi thấy những gì mình nhận được còn lớn lao hơn gấp nhiều lần những gì mình tứ bỏ!!!