kiemca
31-07-2013, 09:41 AM
Chào các bạn,
Hôm nay Kiemca có một chút tâm sự ở trong lòng, không biết chia sẻ cùng ai nên mượn chổ này để trút bầu tâm sự của mình. Hi vọng là không làm phiền đến ai. Tựa đề của topic này là Xin Lỗi, vậy tại sao lại như vậy? Trong cuộc sống hẳn là không ai trong chúng ta tránh khỏi những những lúc làm cho người khác buồn, dù là vô tình hay cố ý. Lúc đó chúng ta sẽ cư xử như thế nào? Chúng ta sẽ làm gì để xóa tan đi lỗi lầm của mình. Có những việc mà chúng ta thấy không quan trọng, chẳng có gì to tát, nhưng chúng ta lại chẳng biết rằng nó rất quan trọng đối với một ai khác. Kiemca xin kể ra vài tình huống rất ngắn như sau để các bạn bình luận:
Câu chuyện thứ nhất
Có một anh học trò kia mượn của bạn anh ta 1 cây viết, vì cây viết bi của anh ta bị hết mực. Và người bạn đưa cây viết của mình cho anh ta. Thế nhưng xui rủi thay, chỉ viết được 1 lúc thì cây viết này cũng bị hỏng luôn. Người bạn rất buồn, giật lấy cây viết và cố gắng viết thật chậm, thật nhẹ hi vọng nó có thể hoạt động trở lại, nhưng xem ra vô vọng. Anh học trò thấy vậy liền quát "Mình xin lỗi! Được chưa? Có cây viết thôi làm gì ghê vậy? Chiều mình mua trả cho cây khác".
Câu chuyện thứ hai
Có một ngày nọ, Việt hẹn với một người bạn đi lễ chung. Hôm đó Việt bảo bạn hãy đợi mình ở đầu hẻm, người bạn biết rõ nhà mình nằm trong một con hẻm khá sâu, đi bộ phải mất 1 lúc mới ra đến đầu hẻm, nhưng vì mình bảo đợi ở đầu hẻm nên người bạn vẫn nghe lời và đợi ở đầu hẻm.
Sau khi hai đứa gặp nhau, lúc đi trên đường người bạn mới hỏi: "Sao không để mình chạy vào nhà đón mà đi bộ ra chi cho xa vậy?". Mình chỉ im lặng chẳng nói gì.
Sợ bạn mình không nghe thấy, người bạn lại hỏi lần nữa "Sao lúc nãy không để tớ vào tận nhà đón?". Lần này Việt chỉ trả lời cho qua chuyện "Ờ thì sợ bạn bị nắng, ở trước cửa nhà tớ hơi nắng". Hai đứa lại tiếp tục đi trên 1 con đường đã sắp tắt nắng, sắp 5 giờ chiều rồi còn gì.
Sau khi đi lễ xong, người bạn mới nhắc lại câu chuyện, lúc nãy Việt không nghe mình hỏi gì à? Việt mới trả lời "Lúc nãy có nghe, nhưng thấy chuyện chẳng có gì quan trọng nên phớt lờ luôn". Lúc này người bạn đổi sắc mặt, có vẻ như người bạn cảm thấy buồn vì sự quan tâm không được xem trọng. Lúc đó Việt chỉ cố bảo vệ quan điểm của mình là chuyện đó chẳng có gì quan trọng vì rõ ràng mình thấy nó không quan trọng thật. Mình đã nói "xin lỗi", nhưng vẫn cố bảo vệ quan điểm là việc đó không quan trọng, còn người bạn thì cảm thấy buồn vì thái độ bảo vệ quan điểm đó. Không biết ai đúng ai sai, chỉ biết kết quả giờ người bạn đó đã không còn nhìn mặt mình nữa.
Như câu chuyện thứ nhất, cả người chủ cây bút và người mượn bút có lẽ chẳng ai sai nếu xét trên phương diện "vay-trả". Mượn thì phải trả, làm hư thì phải đền. Nhưng nếu xét trên phương diện tình bạn thì sao? Liệu cây bút kia chỉ có giá trị 10.000đ về mặt vật chất, hay còn mang thêm 1 giá trị tình cảm nào trong đó? Liệu người ta cần cây bút hay cần một thái độ xin lỗi hợp lý hơn?
Bàn về câu chuyện thứ hai, là người bạn đã quá khắt khe, hay là tại Việt đã quá hời hợt. Có những người thì đối với họ không quen người này ta có thể quen người khác, nhưng cũng có những người quý trọng bạn bè như chính bản thân của họ. Mất đi một người bạn cũng như mất đi cả một khối tài sản lớn.
Liệu sau lời xin lỗi đó thì người bạn có còn cho mượn bút thêm một lần nào nữa? Liệu sau lời xin lỗi thì người bạn kia có còn quan tâm đến ta như lúc đầu?
Tại sao lại để lời xin lỗi trở thành dấu chấm hết cho một mối quan hệ?
Hôm nay Kiemca có một chút tâm sự ở trong lòng, không biết chia sẻ cùng ai nên mượn chổ này để trút bầu tâm sự của mình. Hi vọng là không làm phiền đến ai. Tựa đề của topic này là Xin Lỗi, vậy tại sao lại như vậy? Trong cuộc sống hẳn là không ai trong chúng ta tránh khỏi những những lúc làm cho người khác buồn, dù là vô tình hay cố ý. Lúc đó chúng ta sẽ cư xử như thế nào? Chúng ta sẽ làm gì để xóa tan đi lỗi lầm của mình. Có những việc mà chúng ta thấy không quan trọng, chẳng có gì to tát, nhưng chúng ta lại chẳng biết rằng nó rất quan trọng đối với một ai khác. Kiemca xin kể ra vài tình huống rất ngắn như sau để các bạn bình luận:
Câu chuyện thứ nhất
Có một anh học trò kia mượn của bạn anh ta 1 cây viết, vì cây viết bi của anh ta bị hết mực. Và người bạn đưa cây viết của mình cho anh ta. Thế nhưng xui rủi thay, chỉ viết được 1 lúc thì cây viết này cũng bị hỏng luôn. Người bạn rất buồn, giật lấy cây viết và cố gắng viết thật chậm, thật nhẹ hi vọng nó có thể hoạt động trở lại, nhưng xem ra vô vọng. Anh học trò thấy vậy liền quát "Mình xin lỗi! Được chưa? Có cây viết thôi làm gì ghê vậy? Chiều mình mua trả cho cây khác".
Câu chuyện thứ hai
Có một ngày nọ, Việt hẹn với một người bạn đi lễ chung. Hôm đó Việt bảo bạn hãy đợi mình ở đầu hẻm, người bạn biết rõ nhà mình nằm trong một con hẻm khá sâu, đi bộ phải mất 1 lúc mới ra đến đầu hẻm, nhưng vì mình bảo đợi ở đầu hẻm nên người bạn vẫn nghe lời và đợi ở đầu hẻm.
Sau khi hai đứa gặp nhau, lúc đi trên đường người bạn mới hỏi: "Sao không để mình chạy vào nhà đón mà đi bộ ra chi cho xa vậy?". Mình chỉ im lặng chẳng nói gì.
Sợ bạn mình không nghe thấy, người bạn lại hỏi lần nữa "Sao lúc nãy không để tớ vào tận nhà đón?". Lần này Việt chỉ trả lời cho qua chuyện "Ờ thì sợ bạn bị nắng, ở trước cửa nhà tớ hơi nắng". Hai đứa lại tiếp tục đi trên 1 con đường đã sắp tắt nắng, sắp 5 giờ chiều rồi còn gì.
Sau khi đi lễ xong, người bạn mới nhắc lại câu chuyện, lúc nãy Việt không nghe mình hỏi gì à? Việt mới trả lời "Lúc nãy có nghe, nhưng thấy chuyện chẳng có gì quan trọng nên phớt lờ luôn". Lúc này người bạn đổi sắc mặt, có vẻ như người bạn cảm thấy buồn vì sự quan tâm không được xem trọng. Lúc đó Việt chỉ cố bảo vệ quan điểm của mình là chuyện đó chẳng có gì quan trọng vì rõ ràng mình thấy nó không quan trọng thật. Mình đã nói "xin lỗi", nhưng vẫn cố bảo vệ quan điểm là việc đó không quan trọng, còn người bạn thì cảm thấy buồn vì thái độ bảo vệ quan điểm đó. Không biết ai đúng ai sai, chỉ biết kết quả giờ người bạn đó đã không còn nhìn mặt mình nữa.
Như câu chuyện thứ nhất, cả người chủ cây bút và người mượn bút có lẽ chẳng ai sai nếu xét trên phương diện "vay-trả". Mượn thì phải trả, làm hư thì phải đền. Nhưng nếu xét trên phương diện tình bạn thì sao? Liệu cây bút kia chỉ có giá trị 10.000đ về mặt vật chất, hay còn mang thêm 1 giá trị tình cảm nào trong đó? Liệu người ta cần cây bút hay cần một thái độ xin lỗi hợp lý hơn?
Bàn về câu chuyện thứ hai, là người bạn đã quá khắt khe, hay là tại Việt đã quá hời hợt. Có những người thì đối với họ không quen người này ta có thể quen người khác, nhưng cũng có những người quý trọng bạn bè như chính bản thân của họ. Mất đi một người bạn cũng như mất đi cả một khối tài sản lớn.
Liệu sau lời xin lỗi đó thì người bạn có còn cho mượn bút thêm một lần nào nữa? Liệu sau lời xin lỗi thì người bạn kia có còn quan tâm đến ta như lúc đầu?
Tại sao lại để lời xin lỗi trở thành dấu chấm hết cho một mối quan hệ?