Pere Joseph
03-12-2010, 11:46 PM
Có ai ngờ…
Một ngày nọ bạn nghe hàng xóm xôn xao: “Có một kẻ rất lạ xuất hiện trong khu phố của chúng ta.” Thế là mọi người kéo nhau đến chỗ đó để xem thực hư thế nào. Bạn cũng hoà vào đám đông. Đến nơi, đúng là có một người lạ, thậm chí là kỳ lạ nữa, đang đứng đó lớn tiếng nói những điều bạn chưa nghe bao giờ. Ông này ăn mặc có vẻ luộm thuộm. Đầu tóc bù xù. Lại nghe nói rằng ông sống trong sa mạc, ăn châu chấu (ghê!) và uống mật ong. Nhìn ông chẳng thân thiện gì lắm. Dân chúng đứng đó xầm xì bàn tán, người thích kẻ khinh, người vỗ tay khen lạ kẻ nhạo báng chê khùng. Nhưng một lúc sau, người ta bắt đầu im lặng để nghe ông nói. Bề ngoài ông chẳng hấp dẫn nhưng hình như tấm lòng ông chân thành.
Bạn thân mến, con người kỳ lạ ấy thực ra là một nhân vật xuất chúng, được sử sách ngàn đời lưu truyền, không phải về hình thức kỳ lạ bên ngoài mà vì tinh thần sống mãnh liệt bên trong. Cách ăn mặc của ông, theo truyền thống đương thời, thật ra là hiện thân của một vị đại ngôn sứ tên là Êlia mà người ta vẫn chờ mong sẽ trở lại để dọn đường cho Đấng Cứu Thế. Quả thật, ông là người dọn đường cho Người và chỉ cho dân chúng biết khi Người xuất hiện. Ông – Gioan Tiền Hô – đã được chính miệng Chúa Giêsu khen là người diễm phúc và cao trọng. Từ khi xuất hiện cho đến nay, đã hơn 2000 năm, ông vẫn được nhắc đến thường xuyên như một gương sống tuyệt vời.
Thế rồi, giữa dòng đời bon chen đông đúc này, có một phụ nữ thân hình nhỏ bé, tướng tá chẳng có gì ấn tượng, giọng nói không bay bổng như một nghệ sĩ, nhan sắc tầm thường. Ấy vậy mà thế giới này, từ người thứ dân cho đến kẻ chức quyền, từ kẻ nghèo hèn khố rách áo ôm cho đến người lộng lẫy sa hoa, đã phải cúi xuống thật sát để ngưỡng mộ, cúi xuống thật sâu để tri ân. Khi người phụ nữ ấy trở về nhà Cha trên trời, hàng tỷ con người khắp nơi trên thế giới khóc thương vì bà đã trở nên một vị thánh trong tâm hồn họ, đã trở thành mẹ trong cõi lòng côi cút của họ, mẹ Teresa Calcutta.
Còn nữa, mình biết một bà lão bán vé số nghèo khổ. Da bà thì nhăn nheo vì sương gió bụi trần, lưng bà thì khòm xuống do sức kéo của gánh nặng cuộc đời. Người ta hay gọi bà là “bà xấu xí”, có lẽ một cách vui miệng thôi chứ cũng chẳng ác ý gì. Khi mặt trời đã ngủ được một giấc rồi thì bà mới dò dẫm trở về căn nhà trọ tồi tàn trong một xóm lao động lụp sụp. Khuya lắm rồi mà bà vẫn cặm cụi bóc từng hạt đậu phộng, vo từng đấu gạo nếp nấu xôi để sáng sớm hôm sau thức dậy bán kiếm chút đồng chợ búa. Bán xôi xong, bà lập tức cất bước tảo tần đi khắp các nẻo đường lớn nhỏ mời người ta mua vé số. Cứ như thế mấy chục năm trời. Có lẽ chưa bao giờ bà ghé vào một rạp xi-nê xem một bộ phim 3D, một thứ quá bình thường đối với nhiều người. Có lẽ chưa bao giờ bà bước vào một tiệm thời trang sang trọng đông đúc. Có lẽ chẳng ai biết bà là ai, tâm hồn bà có gì đặc biệt. Bà cứ thầm lặng giữa mênh mông cuộc đời. Bà như một cái bóng mờ nhạt chẳng ai để ý, một bài hát không âm thanh giữa náo động xập xình!
Rồi một hôm, bà từ giã trần gian. Đám tang của bà nghèo lắm. Chỉ lèo tèo vài người đến tiễn biệt lần cuối. Đã lặng lại càng thêm buồn. Đã buồn lại càng thêm thảm khi người ta thấy nước mắt cứ trào ra trên gò má của hai thanh niên trẻ. Lạ! Phải, rất lạ vì không ai ngờ được rằng từng nắm xôi, từng tấm vé số, từng bước chân lặng lẽ lê khắp nẻo đời kia giờ đây đã kết trái đơm hoa: hai chàng thanh niên mồ côi kia giờ đây là hai sinh viên ưu tú. Ngày họ lãnh tấm bằng loại giỏi để tiến vào tương lai cũng là lúc bà xuất sắc hoàn thành sứ mạng yêu thương và tạm biệt họ để về quê trời mà bà hằng chờ đợi. “Bà xấu xí” thật đẹp, phải không bạn?
Bạn thân mến, trong dân gian vẫn có câu: “Nhìn vậy mà không phải vậy.” Và lẽ khôn ngoan ở đời vẫn nhắc nhở con người rằng phải hết sức thận trọng trong việc đánh giá người khác qua hình thức. Việc đánh giá người khác chỉ dựa trên bề ngoài quả thật dễ làm cho mình hiểu lầm hiểu cạn cũng như dễ gây tổn thương cho tha nhân về phẩm giá và danh dự. Sau khi người ta nhận ra tầm vóc phi thường của Gioan Tiền Hô, họ lại không thể ngờ rằng chàng thanh niên nhà quê Giêsu Nazarét còn trổi vượt gấp vạn lần Gioan. Khi Giêsu chết thê thảm và tủi nhục trên thập giá, người ta không bao giờ ngờ tới việc cái chết ấy lại trở thành sự sống mới mãnh liệt cứu độ toàn thể nhân loại. Khi từng giọt máu tử đạo của các môn đệ Thầy Giêsu nhỏ xuống đất đen khô cằn kia, có ai ngờ hạt giống đức tin bỗng nảy mầm trong tâm hồn hàng ngàn hàng triệu con người. Có ai ngờ một hành động đơn sơ bé nhỏ của yêu thương lại có thể cảm hoá được một kẻ giết người không gớm tay. Có ai ngờ một chút kiên nhẫn mỗi ngày lại tạo nên một vị thánh. Có ai ngờ tình yêu trở nên tuyệt vời nhất trong hy sinh gian khổ. Có ai ngờ…nhìn vậy mà không phải vậy.
Bạn thân mến, sở dĩ những bất ngờ tốt lành kia có thể xảy ra là do một nguyên nhân đơn sơ đến mức khó ngờ: Thiên Chúa yêu thương ta vô ngần và Người biết ta cần gì. Và, bạn biết sao không, Thiên Chúa của những bất ngờ tuyệt vời ấy đã tạo nên điều bất ngờ nhất trong lịch sử từ cổ chí kim, đó là tặng nhân loại tụi mình điều quý giá nhất của Người: món quà Emmanuel – Thiên Chúa làm người ở giữa chúng ta nơi Đức Giêsu Kitô! Tụi mình cùng mở rộng tâm hồn để đón nhận, Bạn nhé!
Joseph Việt, O.Carm.
-----
Surprises…
You hear the neighbors saying: “There is a strange man in town!” Then everyone rushes to the place to see what is going on. You also join the crowd. Yes, a strange man, even bizarre, is standing there speaking to people about things you have never heard of. The way he dresses is awkard. His hairs are all ruffled. People say he lives in the desert and eats locusts and wild honey (yikes!)
His face doesn’t look friendly at all. People stand there talking about him. Some are interested in him, others feel disgusted. Some clap their hands, others express their contempt. However, after a few minutes, they begin to calm down their discussion and listen to him. His appearance is not attractive but he seems to have a sincere heart. Some people even follow him.
Dear friend, this strange man is actually a man of excellence, spoken of by many generations, not so much of his appearance but of his strong and holy spirit. The way he dresses, in the contemporary trandition, actually embodies the great prophet Elijah that people have long waited to come back to prepare the way for the Savior of the world. Indeed, he is the one who prepares His way and introduces Him to people when He comes. This strange-looking man, John the Baptist, is complimented by Jesus as blessed and important among human race. From his time up to this very day, for more than two thousand years, he has been spoken of as an excellent example of how to live a good human life with dignity.
Then, in this human history which is rich and diverse comes a woman. She is small in stature. Her appearance is not impressive. Her voice is not as sweet as that of a singer. Her beauty is just quite ordinary. However, numerous people of this very world of ours, from the little to the powerful, from the poor to the rich, bowed before her with admiration and gratitude. When she went to the heavenly Father, billions of people shed their tears since she had become a saint in their souls, a mother in their hearts, mother Teresa of Calcutta.
I also knew an old lady. Her skin was wrinkled by years of hard work; her back was bent due to heavy burdens of life. People called her the “ugly lady”, perhaps just with some humor rather than contempt. After the sun had gone to sleep, she came home – a little room she rented in a slum. Though it was late, she still continued to work until midnight to cook peanut sticky rice so that the next morning she would sell it to earn a little more money. After finishing selling the sticky rice, she walked through all the streets in town to sell lottery tickets [a job for jobless poor people in Vietnam]. Her life was just the same with those routines for decades. Perhaps she never went watch a 3D movie, a thing quite popular for many this day. Perhaps she never dared to stop by a crowded fashion shop. Perhaps no one knew who she was or what was in her soul. She was all quietly living her ordinary life, like a shadow receiving no notice, like a silent song among many noises of this world.
Then one day, she said goodbye to this world. Her funeral was poor. Only very few came to see her the last time. This quietness made it sadder. This sadness made it even more miserable when one saw the tears keep running down from the eyes of two young men. No one had ever thought that each piece of sticky rice she made every night, each lottery ticket she sold everyday, each step of her walking on every road in those years created a miracle: those two little orphans had become two excellent students. The day they received their degrees to walk into a bright future was also the day she said goodbye to them to go enjoy the eternal happiness with her heavenly Father after having excellently accomplished her mission of love. The lady ‘ugly’ is beautiful, isn’t she?
My dear friend, it is often said: “Things are not always as they look.” Ordinary experience also helps us see that appearances are deceptive. One must be very careful in making judgment about others. Making a judgment based on the appeareance easily leads us to short-sightedness and misundertanding and damages others’ reputation and dignity. After recognizing the greatness of John Baptist, people don’t ever think that the carpenter Jésus from Nazareth is even much greater. When Jesus dies horribly on the cross, no one would think of his mighty resurrection from the dead that can save all. When each blood drop of Jesus’ diciples falls to the dry and lifeless ground, who would expect the seed of faith to be sprouting in the soul of thousands, or even millions of others. Who would think a simple act of love could convert the heart of a cold-blooded killer? Isn’t it surprising that each little moment of patience can make a great saint? Have we not seen love most wonderfully prosper in sacrifice? ...
Dear friend, the happening of those good surprises comes from an unexpectedly simple reason: God loves us more than we can imagine and He knows what we need. Moreover, you know what, this God of wonderful surprises has created the least expected surprise in the history of the whole creation; that is, offering us the most precious gift of His: Emmanuel – God with us – in the person of Jesus Christ. My dear friend, let us open our hearts and hands to gratefully receive THIS GIFT during this special season!
Joseph Việt, O.Carm.
http://www.youtube.com/watch?v=QEpgjCmAW28
Một ngày nọ bạn nghe hàng xóm xôn xao: “Có một kẻ rất lạ xuất hiện trong khu phố của chúng ta.” Thế là mọi người kéo nhau đến chỗ đó để xem thực hư thế nào. Bạn cũng hoà vào đám đông. Đến nơi, đúng là có một người lạ, thậm chí là kỳ lạ nữa, đang đứng đó lớn tiếng nói những điều bạn chưa nghe bao giờ. Ông này ăn mặc có vẻ luộm thuộm. Đầu tóc bù xù. Lại nghe nói rằng ông sống trong sa mạc, ăn châu chấu (ghê!) và uống mật ong. Nhìn ông chẳng thân thiện gì lắm. Dân chúng đứng đó xầm xì bàn tán, người thích kẻ khinh, người vỗ tay khen lạ kẻ nhạo báng chê khùng. Nhưng một lúc sau, người ta bắt đầu im lặng để nghe ông nói. Bề ngoài ông chẳng hấp dẫn nhưng hình như tấm lòng ông chân thành.
Bạn thân mến, con người kỳ lạ ấy thực ra là một nhân vật xuất chúng, được sử sách ngàn đời lưu truyền, không phải về hình thức kỳ lạ bên ngoài mà vì tinh thần sống mãnh liệt bên trong. Cách ăn mặc của ông, theo truyền thống đương thời, thật ra là hiện thân của một vị đại ngôn sứ tên là Êlia mà người ta vẫn chờ mong sẽ trở lại để dọn đường cho Đấng Cứu Thế. Quả thật, ông là người dọn đường cho Người và chỉ cho dân chúng biết khi Người xuất hiện. Ông – Gioan Tiền Hô – đã được chính miệng Chúa Giêsu khen là người diễm phúc và cao trọng. Từ khi xuất hiện cho đến nay, đã hơn 2000 năm, ông vẫn được nhắc đến thường xuyên như một gương sống tuyệt vời.
Thế rồi, giữa dòng đời bon chen đông đúc này, có một phụ nữ thân hình nhỏ bé, tướng tá chẳng có gì ấn tượng, giọng nói không bay bổng như một nghệ sĩ, nhan sắc tầm thường. Ấy vậy mà thế giới này, từ người thứ dân cho đến kẻ chức quyền, từ kẻ nghèo hèn khố rách áo ôm cho đến người lộng lẫy sa hoa, đã phải cúi xuống thật sát để ngưỡng mộ, cúi xuống thật sâu để tri ân. Khi người phụ nữ ấy trở về nhà Cha trên trời, hàng tỷ con người khắp nơi trên thế giới khóc thương vì bà đã trở nên một vị thánh trong tâm hồn họ, đã trở thành mẹ trong cõi lòng côi cút của họ, mẹ Teresa Calcutta.
Còn nữa, mình biết một bà lão bán vé số nghèo khổ. Da bà thì nhăn nheo vì sương gió bụi trần, lưng bà thì khòm xuống do sức kéo của gánh nặng cuộc đời. Người ta hay gọi bà là “bà xấu xí”, có lẽ một cách vui miệng thôi chứ cũng chẳng ác ý gì. Khi mặt trời đã ngủ được một giấc rồi thì bà mới dò dẫm trở về căn nhà trọ tồi tàn trong một xóm lao động lụp sụp. Khuya lắm rồi mà bà vẫn cặm cụi bóc từng hạt đậu phộng, vo từng đấu gạo nếp nấu xôi để sáng sớm hôm sau thức dậy bán kiếm chút đồng chợ búa. Bán xôi xong, bà lập tức cất bước tảo tần đi khắp các nẻo đường lớn nhỏ mời người ta mua vé số. Cứ như thế mấy chục năm trời. Có lẽ chưa bao giờ bà ghé vào một rạp xi-nê xem một bộ phim 3D, một thứ quá bình thường đối với nhiều người. Có lẽ chưa bao giờ bà bước vào một tiệm thời trang sang trọng đông đúc. Có lẽ chẳng ai biết bà là ai, tâm hồn bà có gì đặc biệt. Bà cứ thầm lặng giữa mênh mông cuộc đời. Bà như một cái bóng mờ nhạt chẳng ai để ý, một bài hát không âm thanh giữa náo động xập xình!
Rồi một hôm, bà từ giã trần gian. Đám tang của bà nghèo lắm. Chỉ lèo tèo vài người đến tiễn biệt lần cuối. Đã lặng lại càng thêm buồn. Đã buồn lại càng thêm thảm khi người ta thấy nước mắt cứ trào ra trên gò má của hai thanh niên trẻ. Lạ! Phải, rất lạ vì không ai ngờ được rằng từng nắm xôi, từng tấm vé số, từng bước chân lặng lẽ lê khắp nẻo đời kia giờ đây đã kết trái đơm hoa: hai chàng thanh niên mồ côi kia giờ đây là hai sinh viên ưu tú. Ngày họ lãnh tấm bằng loại giỏi để tiến vào tương lai cũng là lúc bà xuất sắc hoàn thành sứ mạng yêu thương và tạm biệt họ để về quê trời mà bà hằng chờ đợi. “Bà xấu xí” thật đẹp, phải không bạn?
Bạn thân mến, trong dân gian vẫn có câu: “Nhìn vậy mà không phải vậy.” Và lẽ khôn ngoan ở đời vẫn nhắc nhở con người rằng phải hết sức thận trọng trong việc đánh giá người khác qua hình thức. Việc đánh giá người khác chỉ dựa trên bề ngoài quả thật dễ làm cho mình hiểu lầm hiểu cạn cũng như dễ gây tổn thương cho tha nhân về phẩm giá và danh dự. Sau khi người ta nhận ra tầm vóc phi thường của Gioan Tiền Hô, họ lại không thể ngờ rằng chàng thanh niên nhà quê Giêsu Nazarét còn trổi vượt gấp vạn lần Gioan. Khi Giêsu chết thê thảm và tủi nhục trên thập giá, người ta không bao giờ ngờ tới việc cái chết ấy lại trở thành sự sống mới mãnh liệt cứu độ toàn thể nhân loại. Khi từng giọt máu tử đạo của các môn đệ Thầy Giêsu nhỏ xuống đất đen khô cằn kia, có ai ngờ hạt giống đức tin bỗng nảy mầm trong tâm hồn hàng ngàn hàng triệu con người. Có ai ngờ một hành động đơn sơ bé nhỏ của yêu thương lại có thể cảm hoá được một kẻ giết người không gớm tay. Có ai ngờ một chút kiên nhẫn mỗi ngày lại tạo nên một vị thánh. Có ai ngờ tình yêu trở nên tuyệt vời nhất trong hy sinh gian khổ. Có ai ngờ…nhìn vậy mà không phải vậy.
Bạn thân mến, sở dĩ những bất ngờ tốt lành kia có thể xảy ra là do một nguyên nhân đơn sơ đến mức khó ngờ: Thiên Chúa yêu thương ta vô ngần và Người biết ta cần gì. Và, bạn biết sao không, Thiên Chúa của những bất ngờ tuyệt vời ấy đã tạo nên điều bất ngờ nhất trong lịch sử từ cổ chí kim, đó là tặng nhân loại tụi mình điều quý giá nhất của Người: món quà Emmanuel – Thiên Chúa làm người ở giữa chúng ta nơi Đức Giêsu Kitô! Tụi mình cùng mở rộng tâm hồn để đón nhận, Bạn nhé!
Joseph Việt, O.Carm.
-----
Surprises…
You hear the neighbors saying: “There is a strange man in town!” Then everyone rushes to the place to see what is going on. You also join the crowd. Yes, a strange man, even bizarre, is standing there speaking to people about things you have never heard of. The way he dresses is awkard. His hairs are all ruffled. People say he lives in the desert and eats locusts and wild honey (yikes!)
His face doesn’t look friendly at all. People stand there talking about him. Some are interested in him, others feel disgusted. Some clap their hands, others express their contempt. However, after a few minutes, they begin to calm down their discussion and listen to him. His appearance is not attractive but he seems to have a sincere heart. Some people even follow him.
Dear friend, this strange man is actually a man of excellence, spoken of by many generations, not so much of his appearance but of his strong and holy spirit. The way he dresses, in the contemporary trandition, actually embodies the great prophet Elijah that people have long waited to come back to prepare the way for the Savior of the world. Indeed, he is the one who prepares His way and introduces Him to people when He comes. This strange-looking man, John the Baptist, is complimented by Jesus as blessed and important among human race. From his time up to this very day, for more than two thousand years, he has been spoken of as an excellent example of how to live a good human life with dignity.
Then, in this human history which is rich and diverse comes a woman. She is small in stature. Her appearance is not impressive. Her voice is not as sweet as that of a singer. Her beauty is just quite ordinary. However, numerous people of this very world of ours, from the little to the powerful, from the poor to the rich, bowed before her with admiration and gratitude. When she went to the heavenly Father, billions of people shed their tears since she had become a saint in their souls, a mother in their hearts, mother Teresa of Calcutta.
I also knew an old lady. Her skin was wrinkled by years of hard work; her back was bent due to heavy burdens of life. People called her the “ugly lady”, perhaps just with some humor rather than contempt. After the sun had gone to sleep, she came home – a little room she rented in a slum. Though it was late, she still continued to work until midnight to cook peanut sticky rice so that the next morning she would sell it to earn a little more money. After finishing selling the sticky rice, she walked through all the streets in town to sell lottery tickets [a job for jobless poor people in Vietnam]. Her life was just the same with those routines for decades. Perhaps she never went watch a 3D movie, a thing quite popular for many this day. Perhaps she never dared to stop by a crowded fashion shop. Perhaps no one knew who she was or what was in her soul. She was all quietly living her ordinary life, like a shadow receiving no notice, like a silent song among many noises of this world.
Then one day, she said goodbye to this world. Her funeral was poor. Only very few came to see her the last time. This quietness made it sadder. This sadness made it even more miserable when one saw the tears keep running down from the eyes of two young men. No one had ever thought that each piece of sticky rice she made every night, each lottery ticket she sold everyday, each step of her walking on every road in those years created a miracle: those two little orphans had become two excellent students. The day they received their degrees to walk into a bright future was also the day she said goodbye to them to go enjoy the eternal happiness with her heavenly Father after having excellently accomplished her mission of love. The lady ‘ugly’ is beautiful, isn’t she?
My dear friend, it is often said: “Things are not always as they look.” Ordinary experience also helps us see that appearances are deceptive. One must be very careful in making judgment about others. Making a judgment based on the appeareance easily leads us to short-sightedness and misundertanding and damages others’ reputation and dignity. After recognizing the greatness of John Baptist, people don’t ever think that the carpenter Jésus from Nazareth is even much greater. When Jesus dies horribly on the cross, no one would think of his mighty resurrection from the dead that can save all. When each blood drop of Jesus’ diciples falls to the dry and lifeless ground, who would expect the seed of faith to be sprouting in the soul of thousands, or even millions of others. Who would think a simple act of love could convert the heart of a cold-blooded killer? Isn’t it surprising that each little moment of patience can make a great saint? Have we not seen love most wonderfully prosper in sacrifice? ...
Dear friend, the happening of those good surprises comes from an unexpectedly simple reason: God loves us more than we can imagine and He knows what we need. Moreover, you know what, this God of wonderful surprises has created the least expected surprise in the history of the whole creation; that is, offering us the most precious gift of His: Emmanuel – God with us – in the person of Jesus Christ. My dear friend, let us open our hearts and hands to gratefully receive THIS GIFT during this special season!
Joseph Việt, O.Carm.
http://www.youtube.com/watch?v=QEpgjCmAW28