PDA

View Full Version : Ước nguyện



Lan Anh
13-01-2014, 11:14 PM
Bỗng dưng con gái hỏi
- Mẹ muốn làm gì nhất?
Không cần suy nghĩ, hay đắn đo bà Tư trả lời
- Mẹ muốn biết bơi!
Nhà chỉ bốn người mà hết ba người cười vang. Nếu ai quen biết bà Tư mà nghe bà nói vậy, không cười mới là chuyện lạ.

Bà Tư thường bảo hệ thần kinh của bà miễn nhiễm với những môn gọi là thể thao.
Ừ mà ngộ nha!
Ngày xưa còn bé, nhỏ Tư cũng biết chơi lò cò, nhảy dây, u mọi đâu có khác ai. Thậm chí năm lớp hai cứ chạy theo anh họ
- Cho em chơi với
Ông anh hơn hai tuổi và đám bạn nhao nhao
- Căng cù u đầu, cấm về méc mạ.
Nghe u đầu nên nhỏ Tư thôi luôn nhưng vẫn là người tiếp tế đạn dược nhiệt tình cho anh họ và đám con trai chơi trò đánh giặc.
Đạn dược thuở ấy là những trái Dương Liễu, cứ lượm đầy lon sửa bò cho đám con trai là đủ.
Vậy mà càng lớn chơi nhảy cao với đám bạn học, chỉ đến mức qua khỏi đầu gối đã bị loại.
Chơi đá cầu, chỉ đá được một trái duy nhất.
Chị em trong nhà rủ rê chơi cầu vợt, trái cầu nào đến là nhỏ Tư né gần chết. Chơi miết không ai muốn rủ rê.
- Chơi với nhỏ Tư chán lắm!

Lớp năm, chơi với đám bạn bị uống nước tưởng chết chìm ở sông Đồng Nai. Chỉ vì đám bạn nghịch ngợm tưởng nhỏ Tư cũng biết bơi, xô cái ùm xuống nước. May nhỏ Định quay lại thấy chới với, lôi lên chứ không làm bạn với Hà Bá từ thưở nào.

Sau lần ấy, đám bạn cứ bảo nhỏ Tư hiền lành, yểu điệu như thục nữ.
Bạn bè xắn tay áo, hay thắt vạt áo dài để đá cầu, rượt đuổi thì nhỏ Tư vẫn vô can.
Vậy mà bây giờ ước nguyện của bà Tư là muốn biết bơi, có lạ không?

Kế hoạch của bà Tư và những đồng sự là sẽ đăng ký học bơi sau giờ hành chính.
Dự định lâu lắm rồi mà chẳng ai nhớ để thực hiện.
Để thành hiện thực, bà Tư âm thầm đăng ký lớp học bơi dành cho người lớn.
Háo hức đâu chẳng thấy, chỉ thấy lo lo.

Huấn luyện viên hỏi
- Mục tiêu là gì?
Quá dễ, chỉ cần biết bơi là quá đủ.
Để kiểm tra độ gan dạ, HLV bắt nhảy xuống hồ nước sâu.
Người học viên kia đã nhảy ùm xuống nước từ lâu, còn bà Tư thì...Nhìn độ sâu của nước cũng đã đủ chóng mặt, chần chừ.
Nhìn nét mặt HLV cũng nhận ra nên khuyến khích miết và đưa bàn tay ra đón lúc ấy bà Tư mới dám nhảy.

Ước nguyện thì chưa thực hiện được nhưng bây giờ bà Tư đã mất đi cảm giác sợ hải. Thay vào đấy là sự thích thú mặc dù lúc tập luyện cũng uống không ít nước trong hồ bơi.
Về nhà nhớ lại cảnh sợ hải, lúc bị HLV buông tay hụp lên hụp xuống đủ để cười một mình.
Bà Tư đang dấu con gái, đợi lúc nào hết sợ và tự nổi trên nước mới khoe.

Bạn trẻ ơi! Trong cuộc sống, ai cũng cần có những ước nguyện dù to tát hay nhỏ nhoi.
Hãy can đảm thực hiện những ước nguyện ấy, cho dẫu hơi mong manh, và nực cười.
Tuổi trẻ không tồn tại mãi với thời gian, và thời gian không chừa một ai đâu đấy.
Hãy can đảm biến ước nguyện của mình thành hiện thực.
Và biết đâu chừng các bạn sẽ thấy một bà Tư làm HLV bơi lội trong tương lai!
Ước mong các bạn sẽ có nhiều mơ ước và biến những ước nguyện ấy thành hiện thực. Và để tất cả sẽ không còn là mơ nữa nhé!

Lan Anh

An Vi
14-01-2014, 08:32 AM
Những câu chuyện của chị Lan Anh thực sự rất gần gũi - nhẹ nhàng thôi nhưng không kém phần sâu sắc. Cảm ơn Chị nhé!

Đọc bài này, AV nghĩ đến câu: "Chỉ những kẻ thực sự dám thì mới có thế bay" (Chuyện con mèo dạy hải âu bay - Luis Sepúlveda)
Đúng rồi, người trẻ phải can đảm để biến ước mơ của mình thành hiện thực.:ye:
(Làm thì chưa chắc là thất bại, còn không làm là thất bại 100% rồi phải không Chị?) :haha
P/s: Chắc AV cũng cố gắng học hỏi bà Tư nữa, mang danh con gái miền Tây mà hổng có biết bơi :d