PDA

View Full Version : Bài viết đầu...



theresalis
13-04-2014, 04:46 PM
DẤU CHÂN TRÊN CÁT

Một đêm kia tôi nằm mơ thấy Chúa
Bãi cát vàng tôi với Chúa cùng đi
Lúc vui cười hay than khóc sầu bi
Dấu chân Người cùng tôi ghi trên cát.
Hồn lâng lâng nghiêng mình trong gió mát
Hải âu vờn bát ngát mặt biển xanh.
Bỗng cơn giông xé toạc cảnh yên lành
Tôi khiếp sợ quay nhanh nhìn nghi ngại...
Bờ cát vàng còn lại...1 dấu chân...
Chợt giật mình trong thoáng chốc phân vân
Tôi kêu gào: "Dấu chân Ngài đâu mất?
Chúa đã hứa trong cơn gian nan nhất
Sẽ chở che dù bất cứ điều chi
Sẽ bên con trên khắp nẻo đường đi
Sẽ dìu con, con sợ gì nguy khó!
Sao giờ đây ngay trong cơn sóng gió
Nỡ bỏ con còn đó 1 dấu chân....?"
Chợt bên tai tôi có tiếng thì thầm...
"Con bé nhỏ bình tâm đừng lo sợ...
Ta ở đây trong đau khổ cùng con.
Kìa dấu chân in trên bãi cát mòn
Là dấu chân của Ta còn in lại,
Vì trong lúc gặp gian nan nghi ngại...
Ta ôm con sát lại phía Ta rồi" .

An Vi
15-04-2014, 01:25 PM
Ý thơ rất quen, và AV tìm được rồi nè, mời cả nhà cùng thưởng thức ^^

Bài hát: Dấu chân trên cát
Nhạc và lời: LM. Thành Tâm



http://www.youtube.com/watch?v=54C_U0OGK5M

Mai Tín
16-04-2014, 08:40 AM
DẤU CHÂN TRÊN CÁT

Một đêm kia tôi nằm mơ thấy Chúa
Bãi cát vàng tôi với Chúa cùng đi
Lúc vui cười hay than khóc sầu bi
Dấu chân Người cùng tôi ghi trên cát.
Hồn lâng lâng nghiêng mình trong gió mát
Hải âu vờn bát ngát mặt biển xanh.
Bỗng cơn giông xé toạc cảnh yên lành
Tôi khiếp sợ quay nhanh nhìn nghi ngại...
Bờ cát vàng còn lại...1 dấu chân...
Chợt giật mình trong thoáng chốc phân vân
Tôi kêu gào: "Dấu chân Ngài đâu mất?
Chúa đã hứa trong cơn gian nan nhất
Sẽ chở che dù bất cứ điều chi
Sẽ bên con trên khắp nẻo đường đi
Sẽ dìu con, con sợ gì nguy khó!
Sao giờ đây ngay trong cơn sóng gió
Nỡ bỏ con còn đó 1 dấu chân....?"
Chợt bên tai tôi có tiếng thì thầm...
"Con bé nhỏ bình tâm đừng lo sợ...
Ta ở đây trong đau khổ cùng con.
Kìa dấu chân in trên bãi cát mòn
Là dấu chân của Ta còn in lại,
Vì trong lúc gặp gian nan nghi ngại...
Ta ôm con sát lại phía Ta rồi" .


Hình như bài thơ cũng dựa theo ý bài thơ dưới đây:


THE FOOTPRINTS


One night I dreamed I was walking


Along the beach with the Lord.


Many scenes from my life flashed across the sky.


In each scene I noticed footprints in the sand.


Sometimes there were two sets of footprints.


Other times there were one set of footprints.


This bothered me because I noticed that


During the low periods of my life when I was


Suffering from anguish, sorrow, or defeat,


I could see only one set of footprints,


So I said to the Lord, "You promised me,


Lord, that if I followed You,


You would walk with me always.


But I noticed that during the most trying periods


Of my life there have only been


One set of prints in the sand.


Why, When I have needed You most,


You have not been there for me?"


The Lord replied,


"The times when you have seen only one set of footprints


Is when I carried you."


By Mary Stevenson


(Born 11/08/1922 Died 1/06/1999)

Mai Tín
16-04-2014, 08:47 AM
Và một số tác giả khác cùng ý tưởng:


DẤU CHÂN TRÊN CÁT


Đêm kia, tôi đã nằm mơ,

Mơ đi cùng Chúa bên bờ đại-dương,

Nền trời đen hiện tỏ tường,

Đời tôi hình-ảnh đoạn trường trải qua.

Mỗi cảnh đời đều hiện ra,

Hai đôi chân lún phù-sa từng hồi.

Đôi chân Chúa, đôi chân tôi,

Thân-thương sánh bước, lời ôi ngọt-ngào.

Đến khi cảnh chót lao-nhao,

Tôi quay nhìn lại: Ôi sao thế này!?

Từng hồi, từng lúc lạ thay ?

Dấu chân chỉ thấy còn hai bên đường.

Ấy lại là lúc tai ương,

Đớn đau, thử-thách, miên trường lo-âu!

Băn khoăn vấn Chúa một câu:

“Thưa Chúa, Ngài hứa trước sau y lời,

Khi con dâng trọn cuộc đời,

Theo Ngài, Ngài chẳng lúc rời xa con?

Sao lúc dạ con héo hon,

Dấu chân trên cát chỉ còn một đôi!?

Lòng con chẳng hiểu Chúa ôi,

Khi con cần Chúa, Chúa rời xa con !?”

“Con yêu, dẫu có mỏi mòn,

Thương con Ta vẫn sắt son một lòng,”

Chưa lìa con, chẳng bỏ con,

Ngày đêm bên cạnh chăm nom đậm tình,

Giữa cơn khổ-nạn điêu-linh,

Bồng con vào chỗ an-bình hoan-ca,

Dấu chân còn đó chân Ta.




Linh Ân
Nguyễn Thiện Nhân





Dấu Chân Trên Cát

Rồi một đêm hồn chìm trong cơn mộng,
Gã thấy mình trên bãi biển hoàng hôn.
Và ô kìa, NGƯỜI lặng lẽ đi bên,
Dấu chân nhẹ in hằn trên cát trắng.
Gã nhìn lại triền cát dài thăm thẳm,
Bốn dấu chân thầm lặng vẽ song song.
Tiếng reo vui òa vỡ ở trong lòng,
Gã hồi tưởng những năm dài quá khứ.
Xuôi ngược giòng đời, hồn trôi lữ thứ,
Luôn có NGƯỜI kề cận khắp nơi nơi.
Suối yêu thương tuôn chảy chẳng hề vơi,.
Ta ở bên con cho đến cùng cõi thế.(*)


Trên áng mây trời hằn lên những dấu chân lặng lẽ,
Vẫn ruổi rong bên gã những ngày xa.
Từ thuở ấu thơ qua những năm tháng ngọc ngà,
Đang hiển hiện trên ráng trời rực rỡ.
Nhưng mà, -tại sao? Gã băn khoăn tự hỏi,
- Trên bức tranh tô vẽ lại cuộc đời,
Bốn dấu chân nhiều lúc chỉ có hai?
Trong câu hỏi gã nghe buồn man mác.
Ngước trông NGƯỜI, gã buông lời chua chát,
- Phải chăng Thày từng hứa hẹn cùng con,
Luôn ở bên con dù biển cạn non mòn?
NGƯỜI quay lại khẽ gật đầu không nói.
Gã trai trẻ buồn rầu cay đắng hỏi:
- Dạ thưa Thày, Thày nói chẳng xa con,
Thế tại sao trong giây phút mất còn!
Trong lúc khổ đau! trong cơn túng ngặt!
Lại là lúc con thấy Thày vắng mặt,
Để mặc con chống trả với ưu phiền?
NGƯỜI trầm ngâm nhìn gã vẻ ngạc nhiên.
Trong khi gã ngó trời vươn tay chỉ,
- Dạ thưa Thày, xin Thày quan sát kỹ,
Những dấu chân tỏ hiện ở chân mây,
Biết bao phen con chỉ thấy có hai!
Nhằm những lúc con sống trong đơn độc,
Trong đau thương, trong nhọc nhằn tang tóc!
Thày bỏ con trơ trọi giữa giòng đời,
Với mưa chiều, với sương sớm lẻ loí!
Vậy mà Thày bảo: Thày thương con quá đỗi?


Từ nãy giờ NGƯỜI lặng thinh không nói,
Lắng nghe lời trách móc của chàng trai.
Rồi hiền từ NGƯỜI thầm nhủ bên tai:
- Con yêu dấu, con đừng than trách nữa,
Tự nghìn xưa như Thày hằng đoan hứa,
Mãi yêu con như vũ trụ trăng sao,
Như đại dương như sóng cả dạt dào.
Vì quá yêu con Thày cam đành chịu chết!


- Và này con, dường như con chưa nhận biết,
Những dấu chân đơn lẻ ở chân mây,
CHẲNG PHẢI CỦA CON, NHƯNG CHÍNH CỦA THÀY,
VÌ LÚC ẤY CON LAO ĐAO QUỴ NGÃ,
NÊN THÀY ẴM CON TRÊN VAI,
..........VÀ MỘT MÌNH BƯỚC ĐI TẤT TẢ!!!

Dạo Bước Bên Thày

Mỗi buổi sáng khi bình minh trở giấc,
Ánh tơ vàng lấp lánh chiếu không gian.
Tôi chợt nghe một niềm vui chất ngất,
Dạo bước bên Thày trong tấu khúc hân hoan.

Tôi bước đi trên cánh đồng mờ sương cỏ ướt,
Giữa tiếng thì thầm của lá của hoa.
Của chim muông, của muôn loài tạo vật,
Đang chuyển mình trên những bãi bờ xa.

Trong khoảnh khắc xác thân tôi mở ngỏ,
Để hồn bay lên tới cửa Thiên Đường.
Sau một ngày trải qua nhiều gian khó,
Bao nhục nhằn cùng với những tang thương.

Dù biết Thày luôn yêu thương gắn bó,
Nhưng ngày đêm tôi tha thiết nguyện cầu.
Thương biết mấy những bình minh sương mờ hoa cỏ,
Được theo Thày mai sớm tiễn trăng sao.

Tran Phong Vu's Blog