PDA

View Full Version : "Đại bàng gà"



Mai Tín
02-07-2014, 03:04 PM
Chuyện kể rằng:

Có một trứng đại bàng run rủi thế nào lại rơi vào ổ của một con gà mái. Thế là sau một thời gian, trong đàn gà xuất hiện một con gà lạ - "gà đại bàng".

Dù mang ngoại hình lạ, chú "gà đại bàng" này cũng chẳng mảy may suy nghĩ về thân phận của mình. Ngày ngày chú vẫn cứ chúi mỏ và dùng chân để đào bới thức ăn như những con gà khác.

Một ngày nọ, chú tình cờ ngước nhìn lên bầu trời và nhìn thấy những con đại bàng hùng dũng bay vút qua. Chú ước: "Giá như mình cũng bay được như vậy".

Thế nhưng, vì mải lo bận rộn với những công việc hằng ngày là chúi mỏ và dùng chân cào bới dưới đất, nên chẳng khi nào chú nghĩ đến việc thử vỗ cánh bay lên. Vì thế, đôi cánh của chú ngày càng teo tóp và đôi chân ngày một to bè, cụt ngủn. Thế là chú đã lặng lẽ âm thầm sống trọn kiếp gà và chết như một con gà.

Câu chuyện còn có cách kể khác:

Khi nhìn thấy đàn đại bàng bay vút qua, chú "gà đại bàng" giật mình nghĩ: "Sao mình giống đại bàng quá vậy?"

Từ đó nỗi khao khát và lòng kiêu hãnh trỗi dậy. Chú đã thử tập bay. Sau một thời gian và vẫn không thể bay được, thế là chú nản chí, thất vọng, bỏ cuộc. Và chú thật sự tin rằng: Mình là một con gà có ngoại hình khác thường chứ không phải đại bàng. Chú cũng chết với kiếp gà!

Câu chuyện lại có cách kể khác:

Khi nhìn thấy những con đại bàng hùng dũng bay trên bầu trời, chú "gà đại bàng" thốt lên: "Ôi, ước gì tôi cũng bay được như thế".

Những con gà khác cười ầm lên và bảo: "Thật viển vông. Mày chỉ là con gà mà thôi, mà gà thì không thể bay cao như vậy".

Ngày ngày chú gà tội nghiệp vẫn ngước nhìn gia đình của mình và thầm ước ao được bay lên. Nhưng mỗi lần nói ra nỗi niềm đó, chú đều bị mỉa mai chê cười. Lâu dần, chú đã thôi không uớc mơ nữa và dần tin rằng: "Mình là gà. Mình là gà".

Chú cũng đã chết trong thân phận của con gà.

+++

Thưa bạn,

Trong cuộc sống này, nếu bạn nghĩ bạn tầm thường, bạn cũng sẽ sống một cuộc sống tầm thường, vô vị.

Tại sao bạn không dám ước mơ để bay cao lên, vượt qua những giới hạn tầm thường?

Nào, hãy cùng bay lên!

DARK
02-07-2014, 06:31 PM
Em cũng góp một câu chuyện với anh, có phần đầu giống như 1 câu chuyện mà anh kể.

Khi nhìn thấy đàn đại bàng bay vút qua, chú "gà đại bàng" giật mình nghĩ: "Sao mình giống đại bàng quá vậy?"

Từ đó nỗi khao khát và lòng kiêu hãnh trỗi dậy. Chú đã thử tập bay. Cuối cùng, mọi cố gắng của chú đã thành công. Chú vút lên bầu trời mà không mảy may nghĩ về mẹ gà và những người anh em của mình.

Chú bay qua rừng, qua núi, vẫy vùng giữa trời xanh. Một hôm, chú gặp một con đại bàng khác, mừng rỡ vì gặp đồng loại, chú vội bay tới nhưng thay vì được chào đón thì chú lại bị đuổi đánh không thương tiếc. Chú hết sức bất ngờ chẳng hiểu nguyên do, chú chỉ kịp quay đầu bỏ chạy. Tiếp tục rong ruổi, rồi chú cũng lại gặp một chú đại bàng khác và chú lại cũng bị đối xử như vậy. Chú nhớ lại những ngày bên mẹ gà, bên anh em, chỉ loanh quanh trong mảnh vườn nhưng ấm tình anh em. Giờ đây chú đang sải cánh trên bầu trời bao la mà sao thấy cô đơn quá.

Chú quyết định trở về với mảnh vườn xưa. Khi chú vừa đáp xuống vườn, anh em của chú sợ hãi chạy tán loạn chỉ có mỗi mẹ chú là nhận ra người con của mình, mẹ chú chạy lại và ôm chú vào lòng mặc dù giờ đây khó mà mẹ của chú có thể ôm trọn chú trong đôi cánh của mình.

Đại bàng tuy kiêu hùng nhưng quá cô đơn. Đôi khi chỉ cần bình dị nhưng ấm áp tình anh em.

Mai Tín
02-07-2014, 07:08 PM
Chào Dark và cám ơn em về câu chuyện mà có lẽ do em "chế".

Mỗi một câu chuyện mang một ý nghĩa bóng bảy, và nó phải đưa người đọc đến một kết luận tích cực em ạ.

Anh rất hiểu ẩn ý trong câu chuyện của em. Nhưng cách "vặn cong" vấn đề khiến người đọc đặt câu hỏi: "Giữa câu kết luận của Mai Tín và của Dark, ta sẽ chọn câu nào?"

Nếu ngắt câu cuối cùng của em: "Đôi khi chỉ cần bình dị nhưng ấm áp tình anh em" thì đó là một câu rất tuyệt vời, và đâu đó trên Diễn đàn này anh đã viết như thế. Nhưng nếu nhìn tổng thể câu chuyện của em, người đọc sẽ nghĩ: Sao lạ vậy? Gà là gà, đại bàng là đại bàng chứ?

Nếu chú "gà đại bàng" của em đã có thể bay được thì quả là điều tuyệt vời. Nhưng em đã đặt câu chuyện vào thế kẹt, đó là chú đại bàng lại bị chính đồng loại của nó đuổi đánh. Khi chú quyết định trở về nơi chốn chú đã lớn lên, nơi mà đáng lẽ ra chú đã không thuộc về. Oái ăm thay, những chú gà, vốn khác loài với chú lại hoảng sợ và bỏ chạy. Sao lại cài câu chuyện vào thế kẹt?

Và rồi, câu kết luận chẳng ăn nhập gì cả. Còn rất nhiều câu chuyện bóng bẩy hướng người ta đến sự tích cực, chớ nếu "vặn" vấn đề như thế này thì nguy quá em ạ.

Sự đơn sơ, bình dị trong tương quan với anh chị em mình nó khác với sự buông tuồng em ạ. Dù thế nào, cuộc sống của chúng ta vẫn phải tuân theo những quy luật chung. Đặc biệt, khi tham gia vào một tập thể, thì chúng ta phải tuân thủ những nguyên tắc cơ bản nếu như muốn tập thể ấy tồn tại và vững mạnh.

Vì lẽ đó, câu chuyện anh kể (quên ghi nguồn sưu tầm) chỉ nhắm đến mục đích "bình dị nhưng ấm áp tình anh em" là: Hãy bay lên và vượt thoát khỏi con người yếu hèn của mình. Sống những điều giản đơn một cách vĩ đại. Thế chẳng phải tốt hơn ư?