lukhach_langdu
21-12-2010, 12:12 AM
Mỗi lần về nhà Mẹ đều hỏi một câu: "Sao dạo này gầy thế? Ăn uống nhiều vào cho có sức mà làm việc..."
Cũng trả lời bằng câu qua loa: "Con cũng muốn ăn nhiều, muốn có sức khoẻ nhưng không làm thì sao mà sống nổi ở đất Hà Nội". Tôi biết Mẹ rất buồn, Bà không nói gì nữa và quay ra làm việc khác hoặc chuyển đề tài. Mẹ tôi rất hiền, hiền đến nỗi từ bé tới giờ anh em tôi chưa bao giờ nghe Mẹ la mắng hay đánh đòn, Mẹ thương anh em tôi nhiều lằm, hồi còn nhỏ những khi mắc lỗi thường bị Bố đánh đòn. Nhiều lúc mẹ phải chạy lại can ngăn và nhiều khi bị Bố la lây.
Tuần trước cũng vậy, về đến nhà vẫn là câu hỏi: Làm gì? ăn uống kiểu gì mà dạo này gầy thế?.. không ăn uống cẩn thận ốm ra đấy thì ai lo cho. Vẫn là câu trả lời tỉnh bơ: Con còn phải đi làm, ăn uống quan trọng gì, không có tiền mới là sợ ấy chứ...
Ngày hôm sau khi lên lại Hà Nội, tôi đâu biết rằng từ sớm Mẹ đã gói cho mấy quả trừng gà và để trong túi xách, tôi không biết nếu không vô tình làm rơi túi xách. Oà thế là mấy quả trứng vỡ nát làm ướt hết cả cái túi, tôi quay lại và nói với Mẹ tôi: Mẹ cho mấy quả trứng vào đây làm gì? làm bẩn hết cả túi xách của con rồi... Khi đó tôi cũng giận vì Mẹ làm bẩn cả mấy bộ quần áo trong đó nữa. Nhưng quay sang nhìn Bố và Mẹ, thấy họ rất buồn. Khi lên xe nghĩ lại tôi mới thấy mình thật là có lỗi, thật là bất hiếu.
Hai tuần qua tôi không về vì công việc quá bận đã chiếm hết thời gian, Mẹ lại gửi xe khách lên cho tôi 10 quả trứng gà và một nải chuối mật, loại chuối mà tôi rất thích ăn, một lúc có thề hết một nải. Cùng với lời nhắn: Ăn cơm ngoài không tốt đâu, mà chắc cũng chẳng được nhiều, Mẹ gửi cho mấy quả trứng gà. Tối làm việc có đói thì làm mà ăn...
Cầm túi trừng trên tay mà sao thấy lòng nặng trĩu, buồn, rất buồn và rất thương Bố Mẹ, chả dám ăn, không dám tiêu. Tất cả dành cho tôi trong khi đó ở nhà phải chịu cực.
Nói đến đây nước mắt tôi lại chực trào ra, tôi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài lời hứa sẽ thành danh và thành công trong cuộc đời này. Nguyện cầu Thiên Chúa là tình yêu luôn gìn giữ các Ngài để các ngài được bình an trong tình yêu thương.
Những anh chị em nào còn Bố, còn Mẹ. Hãy luôn tôn trọng và gìn giữ những gì mình đang có, kẻo đến lúc mất đi cho dù có đánh đổi cả thế giới cũng không được.
Cũng trả lời bằng câu qua loa: "Con cũng muốn ăn nhiều, muốn có sức khoẻ nhưng không làm thì sao mà sống nổi ở đất Hà Nội". Tôi biết Mẹ rất buồn, Bà không nói gì nữa và quay ra làm việc khác hoặc chuyển đề tài. Mẹ tôi rất hiền, hiền đến nỗi từ bé tới giờ anh em tôi chưa bao giờ nghe Mẹ la mắng hay đánh đòn, Mẹ thương anh em tôi nhiều lằm, hồi còn nhỏ những khi mắc lỗi thường bị Bố đánh đòn. Nhiều lúc mẹ phải chạy lại can ngăn và nhiều khi bị Bố la lây.
Tuần trước cũng vậy, về đến nhà vẫn là câu hỏi: Làm gì? ăn uống kiểu gì mà dạo này gầy thế?.. không ăn uống cẩn thận ốm ra đấy thì ai lo cho. Vẫn là câu trả lời tỉnh bơ: Con còn phải đi làm, ăn uống quan trọng gì, không có tiền mới là sợ ấy chứ...
Ngày hôm sau khi lên lại Hà Nội, tôi đâu biết rằng từ sớm Mẹ đã gói cho mấy quả trừng gà và để trong túi xách, tôi không biết nếu không vô tình làm rơi túi xách. Oà thế là mấy quả trứng vỡ nát làm ướt hết cả cái túi, tôi quay lại và nói với Mẹ tôi: Mẹ cho mấy quả trứng vào đây làm gì? làm bẩn hết cả túi xách của con rồi... Khi đó tôi cũng giận vì Mẹ làm bẩn cả mấy bộ quần áo trong đó nữa. Nhưng quay sang nhìn Bố và Mẹ, thấy họ rất buồn. Khi lên xe nghĩ lại tôi mới thấy mình thật là có lỗi, thật là bất hiếu.
Hai tuần qua tôi không về vì công việc quá bận đã chiếm hết thời gian, Mẹ lại gửi xe khách lên cho tôi 10 quả trứng gà và một nải chuối mật, loại chuối mà tôi rất thích ăn, một lúc có thề hết một nải. Cùng với lời nhắn: Ăn cơm ngoài không tốt đâu, mà chắc cũng chẳng được nhiều, Mẹ gửi cho mấy quả trứng gà. Tối làm việc có đói thì làm mà ăn...
Cầm túi trừng trên tay mà sao thấy lòng nặng trĩu, buồn, rất buồn và rất thương Bố Mẹ, chả dám ăn, không dám tiêu. Tất cả dành cho tôi trong khi đó ở nhà phải chịu cực.
Nói đến đây nước mắt tôi lại chực trào ra, tôi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài lời hứa sẽ thành danh và thành công trong cuộc đời này. Nguyện cầu Thiên Chúa là tình yêu luôn gìn giữ các Ngài để các ngài được bình an trong tình yêu thương.
Những anh chị em nào còn Bố, còn Mẹ. Hãy luôn tôn trọng và gìn giữ những gì mình đang có, kẻo đến lúc mất đi cho dù có đánh đổi cả thế giới cũng không được.