Jade
01-06-2015, 11:16 PM
HYPOMONE - ĐỂ HŨ BỘT KHÔNG VƠI, BÌNH DẦU KHÔNG CẠN
http://i637.photobucket.com/albums/uu92/phantom13th/elijah-and-the-widow-of-zarephath_zpsxx3tlyql.jpg
Cả cuộc đời của bà góa thành Sarepta chưa một lần nhìn thấy Thiên Chúa nhưng cuộc đời của bà là một chìa khóa để bước vào Nước Trời cho mỗi người. Trong cơn đói kém đến mức bà đang chờ chết cùng với đứa con của mình, bỗng đâu có một ông xa lạ đến nói với bà : "hũ bột không vơi, bình dầu không cạn". Đây là một sự lạ lùng trong đời với bà, vì trong lý trí bà thì biết bà chỉ còn một nắm bột và một ít dầu.
Lời nói lạ lùng và quá cách biệt với lý trí của bà thì làm sao mà tin được đây ? Ngay cả với người đã tin vào Thiên Chúa ngày hôm nay, nếu có một ai đó đến trước mặt và nói : Chúa sẽ làm cho anh điều kì diệu, hũ bột không vơi, bình dầu không cạn. Thì khi nghe những lời ấy người ta sẽ phản ứng ra sao ? Chắc là sẽ đứng ngồi không yên, chốc ra chốc vào để ngó nghiêng hũ bột, bình dầu. Vì sao lại như vậy ? Vì không đủ sự kiên trì (hypomone) để chờ đợi một phép lạ diễn ra. Còn bà góa thành Sarepta thì hằng kiên trì chờ đợi, không phải chỉ một lần nhưng là từ ngày này qua ngày khác. Đó là một sự thách đố tột cùng, vì qua mỗi một ngày thì sự kiên trì chờ đợi lại càng thử thách cao hơn nữa đối với bà. Vì biết đâu trong lòng bà cũng có một câu hỏi : hôm qua hũ bột, bình dầu đã đầy rồi và vơi rồi, hôm nay có đầy nữa không ?
Được chứng kiến phép lạ hũ bột, bình dầu rồi nhưng cuộc đời run rủi cho con trai bà ngã bệnh cũng khiến bà phải ngã lòng. Tình yêu của một người mẹ dường như khiến bà phải ích kỉ mà oán trách ông Elia. Mặc dù oán trách đó, nhưng nổi bật lên nơi bà vẫn là một sự kiên trì, nhờ một lòng kiên trì đó mà bà tìm thấy lại được con trai mình. Nếu bà không kiên trì lòng tin vào ông Elia thì bà còn tìm thấy lại con trai mình không ?
Ông Nicodemus cũng là minh chứng cho sự kiên trì. Ông có những kiến thức về Lời Chúa trong sách ông Moses đó, bởi ông là một nhà Biệt Phái, là bậc thầy trong dân Do Thái. Nhưng khi nghe những điều mới mẻ mà Đức Jesus giảng dạy, nó trái ngược với những gì ông nghĩ, đến mức phải thốt lên : "Làm sao có thể xảy ra như vậy?" Nhưng ông vẫn kiên trì, kiên trì đến tận dưới chân thập giá. Hẳn lúc này đây ông phải đắn đo nhiều lắm, vì kìa một vị Thầy nói mình là Nước Hằng Sống, là Sự Sống mà lại phải chết một cách nhục nhã, khổ đau, vậy những lời nói nghe có vẻ nghịch tai với thứ giáo lý ông hằng ôm ấp có thực hay không ? Thời gian từ lúc ông đứng dưới chân thập giá, cho đến lúc được thấy vinh quang Phục Sinh hẳn phải kéo dài lắm, kéo dài đến dường như là vô tận bởi mọi hy vọng sụp đổ ngay trước mắt, "mộng vàng tan mây".
Đức Maria hẳn còn phải hơn thế nữa, bà góa thành Sarepta chỉ mất ngày qua ngày để thấy điều mình chờ đợi, ông Nicodemus chỉ mất 3 ngày để thấy vinh quang Phục Sinh, còn Đức Maria phải kiên trì suốt 33 năm. Mẹ im lặng và kiên trì, hẳn nhiên Mẹ phải đau đớn nhiều lắm và chỉ có thấu hiểu thật rõ việc kiên trì là cần thiết đến mức nào để có thể vào Nước Trời nên Đức Giáo Hoàng Francis mới có thể thốt lên :
"Đã bao lần Mẹ vẫn giữ im lặng, và biết bao lần Mẹ đã không nói vì Mẹ cảm thấy cần phải giữ kín mầu nhiệm của Thiên chức Mẹ Thiên Chúa giữa Mẹ và Chúa Giêsu, cho đến khi mầu nhiệm này được Mẹ tỏ lộ dưới chân thập giá...Tin Mừng không thuật lại cho chúng ta lời Đức Mẹ thừa nhận Mẹ là Mẹ Thiên Chúa ... Mẹ im lặng, nhưng sâu trong trái tim Mẹ, biết bao nhiêu điều Mẹ muốn nói với Thiên Chúa rằng : “Lạy Chúa, khi xưa và bây giờ chúng con được biết, Chúa đã nói với con rằng Ngài sẽ là Đấng Toàn Năng, Chúa cũng đã nói với con rằng sẽ ban cho Ngài ngai vàng David, tổ tiên Ngài, rằng Ngài sẽ trị vì đến muôn thuở muôn đời, vậy mà bây giờ con thấy Ngài ở trên cây thập giá !”...Nên nhớ, Đức Mẹ chúng ta cũng chỉ là con người. Và có lẽ Mẹ đã thậm chí muốn nói : "Dối trá ! Chúa đã lừa con rồi !". Nếu Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II còn sống thì ngài cũng sẽ nói về Đức Mẹ y như vậy khi ngài còn trị vì. Nhưng với sự im lặng của Mẹ đã giúp che giấu mầu nhiệm mà ngay cả chính Mẹ cũng chẳng hiểu, và với sự im lặng trên đã cho phép mầu nhiệm này phát triển và sinh hoa trái trong niềm hy vọng". (pp. Francis, 20-12-2013)
Đó là những mẫu gương của sự kiên trì trước những điều trái ngược và nghe có vẻ nghịch tai. Chính nhờ sự kiên trì mà có thể thấy ánh sáng bị phủ lấp dưới lớp bụi mờ. Chỉ có thể kiên trì mà người ta mới khám phá ra được chân lý ẩn sâu dưới những điều như trái nghịch. Chỉ có thể kiên trì mà người ta mới khám phá ra được tình yêu ẩn sâu trong Bí Tích Thánh Thể. Chỉ có sự kiên trì khám phá một ký ức về Thiên Chúa mà mỗi người mang trong mình, để cho mình được ký ức về Thiên Chúa hướng dẫn trong trọn cuộc đời của mình thì người Kitô hữu mới có thể giữ được mạng sống mình (Lc 21, 19).
Như bà góa thành Sarepta mang hình ảnh hũ bột và bình dầu tượng trưng cho sự sống của mình, ước chi có thể thốt lên và luôn gìn giữ được điều này : Hypomone -để hũ bột không vơi, bình dầu không cạn.
Dom.NTP, 1-6-2015
http://i637.photobucket.com/albums/uu92/phantom13th/elijah-and-the-widow-of-zarephath_zpsxx3tlyql.jpg
Cả cuộc đời của bà góa thành Sarepta chưa một lần nhìn thấy Thiên Chúa nhưng cuộc đời của bà là một chìa khóa để bước vào Nước Trời cho mỗi người. Trong cơn đói kém đến mức bà đang chờ chết cùng với đứa con của mình, bỗng đâu có một ông xa lạ đến nói với bà : "hũ bột không vơi, bình dầu không cạn". Đây là một sự lạ lùng trong đời với bà, vì trong lý trí bà thì biết bà chỉ còn một nắm bột và một ít dầu.
Lời nói lạ lùng và quá cách biệt với lý trí của bà thì làm sao mà tin được đây ? Ngay cả với người đã tin vào Thiên Chúa ngày hôm nay, nếu có một ai đó đến trước mặt và nói : Chúa sẽ làm cho anh điều kì diệu, hũ bột không vơi, bình dầu không cạn. Thì khi nghe những lời ấy người ta sẽ phản ứng ra sao ? Chắc là sẽ đứng ngồi không yên, chốc ra chốc vào để ngó nghiêng hũ bột, bình dầu. Vì sao lại như vậy ? Vì không đủ sự kiên trì (hypomone) để chờ đợi một phép lạ diễn ra. Còn bà góa thành Sarepta thì hằng kiên trì chờ đợi, không phải chỉ một lần nhưng là từ ngày này qua ngày khác. Đó là một sự thách đố tột cùng, vì qua mỗi một ngày thì sự kiên trì chờ đợi lại càng thử thách cao hơn nữa đối với bà. Vì biết đâu trong lòng bà cũng có một câu hỏi : hôm qua hũ bột, bình dầu đã đầy rồi và vơi rồi, hôm nay có đầy nữa không ?
Được chứng kiến phép lạ hũ bột, bình dầu rồi nhưng cuộc đời run rủi cho con trai bà ngã bệnh cũng khiến bà phải ngã lòng. Tình yêu của một người mẹ dường như khiến bà phải ích kỉ mà oán trách ông Elia. Mặc dù oán trách đó, nhưng nổi bật lên nơi bà vẫn là một sự kiên trì, nhờ một lòng kiên trì đó mà bà tìm thấy lại được con trai mình. Nếu bà không kiên trì lòng tin vào ông Elia thì bà còn tìm thấy lại con trai mình không ?
Ông Nicodemus cũng là minh chứng cho sự kiên trì. Ông có những kiến thức về Lời Chúa trong sách ông Moses đó, bởi ông là một nhà Biệt Phái, là bậc thầy trong dân Do Thái. Nhưng khi nghe những điều mới mẻ mà Đức Jesus giảng dạy, nó trái ngược với những gì ông nghĩ, đến mức phải thốt lên : "Làm sao có thể xảy ra như vậy?" Nhưng ông vẫn kiên trì, kiên trì đến tận dưới chân thập giá. Hẳn lúc này đây ông phải đắn đo nhiều lắm, vì kìa một vị Thầy nói mình là Nước Hằng Sống, là Sự Sống mà lại phải chết một cách nhục nhã, khổ đau, vậy những lời nói nghe có vẻ nghịch tai với thứ giáo lý ông hằng ôm ấp có thực hay không ? Thời gian từ lúc ông đứng dưới chân thập giá, cho đến lúc được thấy vinh quang Phục Sinh hẳn phải kéo dài lắm, kéo dài đến dường như là vô tận bởi mọi hy vọng sụp đổ ngay trước mắt, "mộng vàng tan mây".
Đức Maria hẳn còn phải hơn thế nữa, bà góa thành Sarepta chỉ mất ngày qua ngày để thấy điều mình chờ đợi, ông Nicodemus chỉ mất 3 ngày để thấy vinh quang Phục Sinh, còn Đức Maria phải kiên trì suốt 33 năm. Mẹ im lặng và kiên trì, hẳn nhiên Mẹ phải đau đớn nhiều lắm và chỉ có thấu hiểu thật rõ việc kiên trì là cần thiết đến mức nào để có thể vào Nước Trời nên Đức Giáo Hoàng Francis mới có thể thốt lên :
"Đã bao lần Mẹ vẫn giữ im lặng, và biết bao lần Mẹ đã không nói vì Mẹ cảm thấy cần phải giữ kín mầu nhiệm của Thiên chức Mẹ Thiên Chúa giữa Mẹ và Chúa Giêsu, cho đến khi mầu nhiệm này được Mẹ tỏ lộ dưới chân thập giá...Tin Mừng không thuật lại cho chúng ta lời Đức Mẹ thừa nhận Mẹ là Mẹ Thiên Chúa ... Mẹ im lặng, nhưng sâu trong trái tim Mẹ, biết bao nhiêu điều Mẹ muốn nói với Thiên Chúa rằng : “Lạy Chúa, khi xưa và bây giờ chúng con được biết, Chúa đã nói với con rằng Ngài sẽ là Đấng Toàn Năng, Chúa cũng đã nói với con rằng sẽ ban cho Ngài ngai vàng David, tổ tiên Ngài, rằng Ngài sẽ trị vì đến muôn thuở muôn đời, vậy mà bây giờ con thấy Ngài ở trên cây thập giá !”...Nên nhớ, Đức Mẹ chúng ta cũng chỉ là con người. Và có lẽ Mẹ đã thậm chí muốn nói : "Dối trá ! Chúa đã lừa con rồi !". Nếu Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II còn sống thì ngài cũng sẽ nói về Đức Mẹ y như vậy khi ngài còn trị vì. Nhưng với sự im lặng của Mẹ đã giúp che giấu mầu nhiệm mà ngay cả chính Mẹ cũng chẳng hiểu, và với sự im lặng trên đã cho phép mầu nhiệm này phát triển và sinh hoa trái trong niềm hy vọng". (pp. Francis, 20-12-2013)
Đó là những mẫu gương của sự kiên trì trước những điều trái ngược và nghe có vẻ nghịch tai. Chính nhờ sự kiên trì mà có thể thấy ánh sáng bị phủ lấp dưới lớp bụi mờ. Chỉ có thể kiên trì mà người ta mới khám phá ra được chân lý ẩn sâu dưới những điều như trái nghịch. Chỉ có thể kiên trì mà người ta mới khám phá ra được tình yêu ẩn sâu trong Bí Tích Thánh Thể. Chỉ có sự kiên trì khám phá một ký ức về Thiên Chúa mà mỗi người mang trong mình, để cho mình được ký ức về Thiên Chúa hướng dẫn trong trọn cuộc đời của mình thì người Kitô hữu mới có thể giữ được mạng sống mình (Lc 21, 19).
Như bà góa thành Sarepta mang hình ảnh hũ bột và bình dầu tượng trưng cho sự sống của mình, ước chi có thể thốt lên và luôn gìn giữ được điều này : Hypomone -để hũ bột không vơi, bình dầu không cạn.
Dom.NTP, 1-6-2015