PDA

View Full Version : Vòng tròn yêu thương



Phù thủy nhỏ
24-01-2011, 11:02 PM
Cô bé sinh viên đi lang thang 1 mình. Buổi chiều ở thành phố vẫn tấp nập. Xe cô và người…. Cô bé mỉm cười (lần thứ….một nghìn lẻ mấy trăm lần). Cũng phải! hôm nay là ngày 10, cô bé đã chờ ngày này lâu lắm, lâu lắm rồi! Cực khổ rồi cũng có lúc vinh quang chứ! Tay cầm tháng lương đầu tiên mà cô bé không nghĩ đây là sự thật. Là sinh viên, đi làm thêm là chuyện bình thường, nhưng cũng phải cho người ta 1 chút vui, 1 chút tự hào, 1 chút hãnh diện vì những đồng tiền do chính tay mình kiếm ra chứ…tháng lương đầu tiên này, cô bé đương nhiên là sẽ mua tặng mẹ 1 món quà thật ý nghĩa. Nhưng…trước hết là phải tự thưởng cho mình đã! Thưởng gì nhỉ? Cô bé vừa đi, vừa suy nghĩ, vừa… mỉm cười! và cô bé quyết định ghé vào quán bún riêu bên vỉa hè. Bún riêu, đây là đáp án cuối cùng. Vừa dân dã, vừa ngon, vừa rẻ.

Cô bé chọn 1 chiếc bàn trống phía ngoài cùng. Cô gọi 1 tô bún riêu và ngồi chờ, 1người đàn ông trạc tứ tuần bước dô và ngồi chung bàn với cô bé. Người đàn ông thấy cô bé mỉm cười rất dễ thương liền bắt chuyện với cô. Trước khi lên thành phố, cô bé đã học thuộc lòng lời dặn của mẹ “phải đề phòng người lạ”. Nhưng thấy người đàn ông có vẻ là dân lao động thật thà, nên cô bé cũng vui vẻ, vừa ăn vừa trò chuyện với ông, về cuộc sống sinh viên, về việc thuê nhà trọ, về việc làm thêm,…chỉ là 1 cuộc trò chuyện nhỏ thôi, vậy mà…người đàn ông cảm thấy có chút gì đó tội tội cho cô bé, vì sinh viên mà, cô phải đối mặt với biết bao nhiêu chuyện, xa nhà, học tập, lại còn đi làm nữa chứ, và thế là… ông cố tình ăn nhanh 1 chút, sau khi ăn xong, ông đứng dậy chào cô bé:

- Ráng học nghe con.

Cô bé “dạ” 1 tiếng thật to và mỉm cười với ông. Ăn xong, cô bé kêu cô chủ tính tiền thì bà liền nói “chú hồi nãy ngồi cùng bàn trả tiền rồi mà con”. Cô bé ngẩn người, mắt chữ A mồm chữ O! Bà chủ liền nói thêm “chắc chú thấy con sinh viên tội quá nên trả tiền cho con đó”.
Trên thành phố không hẳn chỉ toàn người xấu đâu nhỉ! Cô bé vừa đi, vừa suy nghĩ, vừa… mỉm cười! chú ấy có biết đây là món quà mình tự thưởng sau khi lĩnh tháng lương đầu tiên không? Chắc là không đâu. Nhưng...coi như mình đã nhận từ chú ấy 1 món quà rồi. không chỉ là tô bún riêu, nhưng người đàn ông ấy còn trao cho cô bé niềm tin về tình yêu giữa con người với con người….

Đang miên man suy nghĩ , bỗng 1 thằng nhóc làm cô bé giật mình. “Chị ơi mua giùm em tờ vé số”. Tội nghiệp, thằng nhóc cỡ 10 tuổi, đáng lẽ nó phải được học tập và vui chơi như bao bạn đồng trang lứa. Thằng bé gầy gộc, nhem nhuốc nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên nét ngây thơ, ánh mắt nó nhìn cô với vẻ van xin rất tội nghiệp. Và…bỗng 1 tia sáng lóe lên, cô bé cầm tay thằng nhóc và nói “chị không mua vé số cho em đâu, nhưng chị sẽ tặng em 1 món quà, em thích gì nhất nào?”. Thằng nhóc tròn to mắt nhìn cô bé, chưa ai nói với nó như vậy bao giờ cả, cũng có nhiều người thương nó, mua vé số cho nó, và cho nó tiền. Nhưng…chưa ai tặng nó 1 món quà, và nó còn được phép lựa chọn cái gì mà nó thích nhất nữa chứ. Nhà nó nghèo, nên cái gì nó cũng cần, cũng muốn. Nhưng, nó chỉ được phép lựa chọn 1 thứ, 1 thứ quan trọng, mình sẽ chọn gì đây nhỉ?

Trời đã chuyển tối, giữa phố xá nhộn nhịp, từ cửa hàng quần áo bên đường, 1 cô bé và 1 thằng nhóc dắt nhau đi trên vỉa hè. 2 người, từ cái miệng, ánh mắt, khuôn mặt đều đang mỉm cười, dường như họ rất hài lòng về thứ vừa mua được ở cửa hàng.

- Thôi em về sớm đi khỏi ba mong đó.

- Dạ, em cám ơn chị nhiều lắm, chị có phải là thiên thần do Thiên Chúa sai tới để cho em món quà này không ạ?

Cô bé không nói gì, chỉ mỉm cười, vẫy tay chào thằng nhóc và chạy nhanh về phía hoàng hôn, ánh mặt trời vẫn lấp ló những tia nắng cuối cùng của 1 ngày đẹp trời.

Chỉ còn lại thằng nhóc với món quà trên tay, nó thích thú mở ra nhìn ngắm, mân mê. Chiếc áo gió thật sự là quá to so với bàn tay nhỏ bé của người đang cầm nó. Nhưng có lẽ sẽ rất vừa vặn với 1 người.

Màn đêm buông xuống. Người đàn ông trạc tứ tuần trở về nhà sau 1 ngày làm việc mệt mỏi. Nhưng ông lại thấy vui vui. Hôm nay ông đã chia sẻ, ông đã “cho”, tuy chỉ là 1 hành động nhỏ, 1 tô bún riêu không bao nhiêu tiền (mặc dù ngày mai ông sẽ phải nhai bánh mì cả ngày), nhưng ông cảm nhận rằng mình đã giúp cô bé sinh viên đỡ đi 1 gánh nặng. Và thế, ông cứ mỉm cười từ chiều tới giờ. Ông đẩy cánh cửa vào nhà. Thằng nhóc đang ngủ gật trên bàn bị đánh thức bởi tiếng kiu kít của cánh cửa. Người đàn ông chưa kịp dựng xe vào vách nhà thì thằng nhóc đã chạy tới “ba về”, vừa la, nó vừa ôm chầm lấy ba:

- Con có món quà tặng ba nè.

Người đàn ông ngạc nhiên! Nó lấy ra từ cái giỏ cũ kĩ 1 cái áo gió mới tinh và mặc cho ba nó.

- Kì này trời lạnh quá, con thấy ba mặc vậy mà chạy xe thì dễ bị bệnh lắm, nên con tặng ba chiếc áo gió này nè.

Người đàn ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa mừng vừa sợ. Ông chạy xe ôm cả ngày mà chưa kiếm đủ miếng ăn, huống gì nghĩ đến chuyện mua quần áo. Con trai ông làm gì có tiền mua cơ chứ. Chưa kịp gặng hỏi thì thằng nhóc đã liến thoắng:

- Con xin lỗi ba vì con dấu ba chuyện con đi bán vé số, con chỉ muốn giúp ba, để ba đỡ phải chạy đêm nhiều. Hôm nay, 1 chị có nụ cười thiên thần đã giúp con mua tặng ba cái áo này….

Thằng nhóc kể đến đâu, ông tròn xoe mắt đến đó. Quả thực trong cuộc sống có những điều kì diệu, những phép lạ hằng ngày mà con người không thể ngờ. Ông ôm thằng bé vào lòng. Đêm hôm ấy, có 3 người chìm vào giấc mơ với những nụ cười thật đẹp.

Tâm Nhiên
25-01-2011, 11:41 AM
cám ơn phuthuynhinhanh (đúng là nhí nhảnh thiệt!) về bài viết.

Mình nghĩ thế này, cuộc sống là một vòng tròn, mỗi người chúng ta như một mắc xích trong vòng tròn ấy.
Mỗi khi chúng ta "trao cho nhau niềm tin về tình yêu giữa con người với con người…" thì cũng đồng nghĩa với việc chúng ta nới rộng thêm vòng tròn ấy, để càng ngày càng có thên nhiều người "chìm vào giấc mơ với những nụ cười thật đẹp".

allihavetogive
25-01-2011, 06:38 PM
Cảm ơn phuthuynhinhanh đã góp một câu chuyện rất dễ thương và ý nghĩa. Cứ thế mà phát huy nhé! All mong đọc được thêm nhiều câu chuyện như vậy. All có chỉnh lại chút xíu về cách trình bày cho nó rõ ràng và dễ đọc hơn.

Phù thủy nhỏ
26-01-2011, 12:51 PM
cám ơn các bạn đã ủng hộ, đây là 1 câu chuyện có thật, mình đã thấy và kể lại, có 1 số chi tiết mình hư cấu thêm để câu chuyện hấp dẫn hơn (cổ tích giữa đời mà^^) mong nhận được nhiều ý kiến đóng góp của các bạn!^^!

Pere Joseph
08-02-2011, 07:31 PM
Những vòng tròn yêu thương vẫn xảy ra xung quanh ta phuthuynhinhanh nhỉ!
Cảm ơn bạn đã gửi những câu chuyện thật dễ thương vào mái ấm gia đình GTCG để mọi người cũng được liên kết và phát triển trong vòng tròn yêu thương ấy. Bạn có lối kể chuyện hấp dẫn lắm! Mong nhận thêm những “cổ tích giữa đời”, bạn nhé.

Teresa Bông Hoa Nhỏ
10-02-2011, 01:51 PM
câu chuyện của bạn dễ thương quá, phuthuynhinhanh ạ!
Cuộc sống có những điều tình cờ thật dễ thương! Cô bé sinh viên và chú xe ôm tình cờ gặp nhau trong quán bún riêu, cô bé lại tình cờ gặp cậu nhóc bán vé số... những điều tình cờ ấy trở nên dễ thương và có ý nghĩa khi và chỉ khi chúng ta biết trao ban cho nhau những yêu thương, dù là một việc nhỏ cho tới một việc gì đó lớn lao hơn.^^