Vệ đường - đá sỏi - bụi gai - đất tốt?
Cứ mỗi lần nghe đến bài Phúc Âm dụ ngôn "Người gieo giống" (Mt 13,1-23) là trong lòng mình bật lên câu hỏi: Tâm hồn mình đón nhận Lời Chúa ra sao? Sẽ là vệ đường, đá sỏi, bụi gai, hay là đất tốt?
Theo cách giải thích của Thầy Giêsu, thì mình thấy mình vừa là vệ đường, vừa là đá sỏi và bụi gai, chắc chắn không phải là đất tốt. Đôi khi mình rất lười tiếp cận với Lời Chúa, hoặc có đọc cũng là đọc cho qua chứ không để tâm xem Chúa muốn nói gì. Đôi khi mình tiếp nhận Lời Chúa rất sốt sắng, nhưng chỉ nhất thời, không suy đi ngẫm lại và thực hành, nên Lời Chúa không bén rễ được, cũng mau chóng trôi tuột đi đâu mất. Nhưng xét cho cùng, với bản thân mình thì hình ảnh bụi gai là đúng nhất: bao nhiêu chuyện đời thường chiếm lấy tâm trí mình, nào là cơm áo gạo tiền, nào là công danh sự nghiệp, nào là các thú vui... đã chiếm hết khoảng không, làm cho Lời Chân Lý bị chết ngạt.
Thay vì phải lấy Lời Chúa làm mẫu mực cho mọi ứng xử, mình lại lấy các qui luật xã hội làm thước đo. Mình buông thả theo cách nghĩ, cách làm của mọi người xung quanh. Không những tiếp nhận, đôi khi mình còn "khuyên bảo" người ta những điều xấu như: "dân kinh doanh phải biết gian manh", "đoàn kết là chết hết, chia rẽ chết lẻ tẻ", "mình không vì mình thì trời tru đất diệt", "thật thà thường thua thiệt", "hiền quá bị ăn hiếp, nhân đạo với kẻ thù là tàn ác với bản thân", vân vân... Vô vàn những điều như thế lại bén rễ rất sâu trong trí nhớ và ảnh hưởng đến những tình huống ứng xử của mình.
Từ câu trả lời cho câu hỏi số một, mình lại bật lên câu hỏi số hai: Vậy làm thế nào để dẹp bớt đá sỏi, bụi gai, để tâm hồn mình trở thành mảnh đất tốt? Mình mời các bạn chia sẻ tiếp nhé!