Mỗi khi lớn lên một chút, sẽ thấy đời lạ hơn.
Tôi hỏi em:
- Em có chuyện buồn à?
- "Dạ, có chút chút. Nhưng sao anh biết?"
- Thấy em cầu nguyện với Đức Mẹ.
- "Dạ đúng, nhưng sẽ qua nhanh thôi ạ".
- Ừ. Mỗi khi lớn lên một chút, sẽ thấy đời lạ hơn...
- Dạ. Có buồn, nhưng không sao. Chỉ sợ buồn là một thói quen thì thật đáng sợ.
Em nói đúng. Buồn là một cảm xúc mà không ai tránh được. Song cũng có những lúc "tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn".
Buồn cũng mang nhiều tâm trạng:
- Buồn vì không đạt được điều mong muốn.
- Buồn vì mất đi người thân yêu hoặc một thứ gì đó mà mình yêu quý.
- Buồn vu vơ vì không có gì để mà buồn.
- Buồn vì không có việc gì làm...
Nói tóm lại là không thể liệt kê hết được cái sự buồn. Nhưng như em nói, nếu "buồn là một thói quen thì thật đáng sợ".
Nhưng, nếu ai nghe ca khúc Cuộc Đời của nhạc sĩ Lê Hựu Hà, sẽ cảm nhận phần nào giá trị của nước mắt và nỗi buồn.
Và trên tất cả, hãy cùng với Thầy Chí Thánh sống trọn vẹn với kiếp người: Khóc với người khóc. Vui với người vui.
Thân thương