Quê Hương một nơi để nhớ!
	
	
		
Bỗng nhiên có người gợi hỏi 
- Quê chị ở đâu?
 
Không dưng người chẳng mấy thân thiết  nên ậm ừ cho có.
 
- Quê là nơi sinh ra hay lớn lên?
 Nếu kể dông dài, lôi thôi một lúc, đến  bù trớt...chẳng còn biết quê quán mình nơi nảo, nơi nao.  Chỉ  bởi vì sinh ra một xứ xa lạ, tuổi thơ lại trãi qua các giai đoạn  ở nhiều nơi khác nhau.   Trưởng thành ở một nơi và bây  giờ nơi tạm dung lại là một nơi xa tít tắp.  Biết kể về  nơi nào đây bây giờ nhỉ?
 
Thậm chí có nhiều hội đồng hương  qui tụ các thành phần nhân sự.  Tôi chẳng biết mình phải  tham dự hội nào cho vừa ý mọi người.  
 
Quảng Bình ư?  Một nơi mà trong hồi  ức chỉ nhớ cha mẹ kể về một nơi chốn mà cả đời chỉ mới  ghé qua một lần, và cũng chỉ để thắp nén hương cho ông bà, tổ  tiên.
Quảng Ngãi ư?  Một nơi sinh ra, chưa  kịp lớn lên và mới bắt đầu nhơ nhớ.
 Huế thì càng xa thăm thẳm trong tri chợt nhớ,  chợt quên.
 
Biên Hoà, Long Khánh hay Gia Rây mỗi nơi  một đoạn đời...thương thương, nhớ nhớ.
 
Thôi thì tất cả gom góp thành những  nỗi nhớ, niềm thương.
 
Nơi nào nhiều kỷ niệm, nhiều hồi ức  thì được ưu ái, phải thế không?
 
Và tất cả như thuộc về Quê Hương,  một nơi với nhiều niềm thương, niềm hoài vọng.
Quê Hương đúng là có xa rồi mới nhớ,  ai chưa xa chưa thể có niềm nhớ sâu lắng, một nỗi sầu khôn  nguôi.
 
Có những hồi ức của thời thơ ấu,  thậm chí chỉ trốn ngủ trưa lang thang ở sân trường và để nhặt  lá bàng rơi cũng mãi nhớ, mãi day dứt.  
 
Nhặt lá vàng làm gì nhỉ khi con bé chỉ  vừa lên 6 lại ham vui theo chân chị.  Mà cũng ngộ, nhà có ba  mẹ, có người giúp việc, lại có cả cậu út tựa anh hai sao trốn  ra ngoài được?  Một hồi ức cứ mãi vấn vương trong tâm tưởng...
Thời mới lớn lang thang cùng bè bạn,  cùng ngắm trăng.
 
Tôi nhìn trăng xuyên qua những tàu dừa  thấy quả tuyệt đẹp, cười bảo bạn
 
- Nhìn kìa bạn, trăng đẹp và thơ mộng  quá đi thôi!
 
Bạn bảo tôi
 
- Trăng nhìn qua mặt hồ nước, lung  linh huyền ảo hơn.
 
Tôi trêu bạn người không thực tế.   Nhỏ em ghẹo
 
- Người mơ mộng chê kẻ thiếu thực  tế.
 
Chuyện xửa chuyện xưa tưởng chừng  chôn vào quá khứ, chẳng chút xuyến xao...Nhưng bỗng chốc bị lục  tung vì những gợi nhớ chuyện thuở nào. 
 
Quê hương với người này là chùm khế  ngọt.
 
Với riêng tôi và chỉ mình tôi. 
 Quê Hương là nơi tôi lưu luyến nhất  với biết bao nhiêu kỷ niệm thuở ấu thơ mà không nơi nào trên  trái đất này tôi tìm lại được. 
 
Quê Hương là nơi ai cũng mãi nhớ!
 
Quê hương ơi!  Ta yêu người biết  mấy!
 
Biết bao giờ, tôi trở lại thăm quê  hương để được tìm lại nơi mà một thời, và một đời tôi lưu  luyến?
 
 Lan Anh