Viết...
Doãn Quân không ngủ ngắm trăng, sao...
Chòi Thơ tha thẩn Em hồi nào...
Dường Như giọt đắng vào... Em viết
Cái phút bên nhau... tâm sự vào!
Tường Vy
Printable View
ĐẮNGTrích:
HƯƠNG, VỊ
Thoảng nhẹ cafe... thơm gì đâu!
Quyến rũ đôi ta chụm mái đầu...
Nay đã xa rồi... Em còn nhớ...?
Đời anh vẫn đắng, đắng thật lâu!
Duy-an.
Cafe đắng quá em chẳng thích
Tình anh cũng đắng...mà sao lạ
Em cứ say mê, em chẳng biết
Tình đắng nhòe mi... khúc ly biệt
Nhớ năm ngoái, ở Tòa Giám Mục Phát Diệm
sáng nào cũng uống cafe sáng
với Đức Cha Jos. Nguyễn Năng.
Cafe ngài uống rất loãng, lại nhiều,
chẳng có hợp gu Duy-an mấy...
nên thử trốn Đức Cha một bữa
ra ngoài kiếm cafe đen thật đậm
cho nó 'đã đã' một cái.
Cô chủ quán nghe mình gọi 'Đen'
liền hỏi: Đen 'lóng' hở anh?
Mình hỏi 'lóng' là gì?
Cô trả lời: 'Nà' không cho đá vào í!
Ôi giời, chết tôi!... là đen nóng!
Lại hỏi: Thế khi mình cho sữa vào thì gọi là gì?
Đáp: Gọi 'nà' cafe 'lâu'. Cũng có 'lâu lóng' và 'lâu' đá...
Lúc này mới để ý
thấy mọi người trong quán nhìn mình như người...
từ hành tinh ở bên ngoài của vũ trụ!
...
Cắm đầu cắm cổ uống cho hết cái 'ny' đen 'lóng'
rồi về cho nhanh...
Vì sợ rằng bị cho uống 'lâu' đá
(là ngồi lâu sẽ bị đá!...)
LÓNG.
Chỉ dám uống đen, chẳng uống lâu.
Thấp thỏm cho nên phải vuốt râu...
Bài học 'lờ - nờ' may còn nhớ...
Vẫn biết là lâu, nhưng uống mau!
Duy-an.