Sao lại "Chợt vui. Chợt buồn?"
Sự thường, cứ "chợt vui, chợt buồn", người ta sẽ bảo mình "hâm" hoặc tâm lý không bình thường.
Lại nữa, sống chung với người chợt vui chợt buồn, chắc là khó chịu lắm lắm, bởi vì "cái ngữ ấy, sáng nắng chiều mưa, chợt vui chợt buồn như thế, ai mà chịu được". Nghe cũng có lý thật!
Thế nhưng, nếu chỉ hiểu "chợt vui chợt buồn" như thế thì quả là buồn thật.
Vui - Buồn là cảm xúc tự nhiên của con nguời, chẳng ai cản được. Nhưng "vui" thế nào và "buồn" ra sao lại là vấn đề.
---
1. Trời ban cho mình chút năng khiếu và cái khoản "hoạt ngôn", nên hay được mời làm MC cho nhiều chương trình, đặc biệt làm MC đám cưới. Thường hay dùng câu "trăm năm tình viên mãn, bạc đầu nghĩa phu thê" để cầu chúc cho đôi tân hôn. Chẳng biết họ có thọ đến 100 tuổi hay không, nhưng chúc thì cứ chúc thôi, mà chúc đến 100 năm kể ra là quá hào phóng. Chẳng như ông nhạc sĩ Y Vân (mà có lẽ người xưa nữa) quan niệm cuộc sống này ngắn lắm, có "60 năm cuộc đời" thôi. Cuộc đời có 60 năm mà đã "hết đời", kể cũng tiếc thật.
2. Cứ căn theo lời bài hát "60 năm cuộc đời", thì mình đã sống được 2/3 cuộc đời rồi, còn 1/3 nữa, không biết sẽ ra sao?
Nhìn lại 2/3 cuộc đời đã đi qua, có những biết mà như chưa biết. Có những thứ đáng lẽ ra phải biết lại không biết và những thứ đáng ra không cần biết lại "lỡ" biết rồi. Những cái "đã biết" và "chưa biết" ấy, kể ra có lắm sự vui và cũng lắm nỗi buồn.
3. Ở một chỗ trên Diễn Đàn này, có cái "Ngã ba lãng đãng", cứ ngỡ nó vui, song khi đọc kỹ nghĩ sâu, thấy có biết bao nỗi buồn. Buồn vì nhận ra những cái cần phải biết và cần phải thực thi, nhưng lại không làm được. Thế hóa ra phải buồn hay vui?
Bạn mến,
Dù buồn hay vui, trong mỗi hoàn cảnh, vẫn là lòng trắc ẩn, mối hiệp thông và đón nhận nhau trong mọi biến cố cuộc đời.
Dù buồn hay vui, mỗi thời khắc bạn trải nghiệm trong cuộc sống này vẫn là một huyền nhiệm để bạn phải nghĩ suy.
Dù buồn hay vui, thì Con Thiên Chúa Làm Người đã vẫn chấp nhận "hóa thân nên xác phàm để ở với chúng ta" (...)
Chợt vui chợt buồn, là cảm xúc rất thật của người kể, và chắc chắn, nó là nỗi niềm không chỉ của riêng người viết, mà còn là cảm xúc của những ai còn đang đắng đót với cuộc sống vốn buồn vui lẫn lộn này.
Nghe - Thấy... và kể nhau nghe.
Chiều nay, có một thành viên Diễn Đàn Gioitreconggiao.org nói với Mai Tín:
- Anh Mai Tín tham gia làm Điều Hành Viên của Diễn Đàn nhé!
- Thôi, anh không dám!
Không dám không phải vì sợ, vì ngại hoặc vì ghét, mà vì nhiều lý do lắm...
Có những sự việc mà nhiều khi chỉ biết ngẫm nghĩ chứ không thể giải thích, giãi bày được. Song có một điều chắc chắn, Mai Tín vẫn đang hiện diện nơi Diễn Đàn này, một Diễn Đàn mà nói thẳng là mình có lúc ghét ơi là ghét, có lúc yêu ơi là yêu, có lúc nhớ ơi là nhớ. Lạ thiệt!
Kể từ ngày 3/11/2012 (ngày kính thánh Martino) cho đến nay, Mai Tín thấy nhiều lắm, nghe nhiều lắm. Có biết bao cảm xúc, có biết bao sự kiện bủa vây..., nhưng khi vào Diễn Đàn, lại cứ thừ người ra chẳng biết viết gì. Đọc một số bài của một số thành viên trong BĐH, thấy một số bài mình đã đọc rồi, giờ đọc lại thấy... chán chán. Thật sự, cảm xúc của Mai Tín chỉ được đong đầy thêm khi đọc những vần thơ của thầy Sĩ Trọng, và tối nay, đọc bài "Nhật ký tết một tang gia", tự dưng có một nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn.
Câu chuyện của Chồi Non, từa tựa câu chuyện Mai Tín sắp kể đây:
Em Nguyên, con trai út của ông chánh Khoa, trưởng Ban Hành Giáo của Giáo xứ Hải Lâm. Em Nguyên mới xin vào làm trong công ty Dầu khí, lương cao lắm. Gia đình ai cũng thương em vì tính nết hiền lành, đẹp trai, học giỏi...
Tối 28 Tết, em chở bạn gái cùng với nhóm bạn đi dự tiệc tất niên bên thành phố Vũng Tàu. Dự tiệc xong, em chở bạn gái về, rồi tiếp tục đi ngắm phố đêm cùng các bạn. Đến khoảng gần 12g đêm, đang chạy xe cùng các bạn, tự dưng em chạy vọt lên, rồi bất thần tông thẳng vào cây cột điện bên đường. Em chết tại chỗ. Thánh lễ an táng em vào lúc 6g sáng ngày mồng 2 tết Quý Tỵ
Em là Đaminh Đinh Hoàng Nguyên, hưởng dương 22 tuổi.
Tội nghiệp ông chánh Khoa, mới vừa khóc cạn nước mắt trong ngày cha xứ qua đời, giờ lại khóc thương đứa con trai hiền lành nhưng bạc mệnh.
Một nỗi buồn bao trùm lên giáo xứ Hải Lâm. Rồi sáng nay, Giáo xứ Hải Lâm lại chia tay cha phó Giuse Trần Hữu Tuyến để cha đi nhận xứ mới (cha sẽ là chánh xứ tiên khởi của họ đạo Mân Côi, mới được Đức cha Tôma Nguyễn Văn Trâm nâng lên hàng giáo xứ - Xứ Hồ Tràm).
Cuộc sống này, khi đứng trước những mất mát, chia ly, đau buồn, người ta thấy nó phù du, vô nghĩa quá. Thật là gió thoảng mây bay.
Thế nhưng trong niềm tin vào tình thương quan phòng của Thiên Chúa, mới nghẹn ngào thốt lên: "Lạy Chúa, nguyện xót thương con theo lòng nhân hậu Chúa..." (...), và bởi "Ngài dẫn dắt con trên những nẻo đường con không bao giờ nghĩ đến..." (...).
Bạn mến,
Dù bạn chỉ còn một giây phút nhỏ nhoi hiện diện nơi dương thế này, thì vẫn hãy "hiện diện trong yêu thương", ngay cả nơi Diễn Đàn này nữa.
Ai còn cay nghiệt, cầu mong họ "giật mình", vì biết đâu nay họ còn cay nghiệt, sáng mai đã ra người thiên cổ. Biết đâu đấy. Phải không?