.../06/2007
Hôm nay mình đi học về, gặp một ông khùng: tóc dài, râu ria xồm xoàm, ở trần, da dẻ đen thui, đặc biệt là ông mặc một cái quần rách bươm để lộ thiên 2/3 cái mông đít cũng đen thủi đen thui. Ông khùng đang đi ngược đường quốc lộ, gặp mình ông ta chào và cười hề hề, mình cười lại thì ông ta cúi xuống lượm mộ cục gạch và nhìn mình, lườm lườm liếc liếc. Hoảng hồn, mình ù té chạy.
Chiều mình lại đạp xe lên Nhà Chúa, trời mát thật, nhưng không khí thì không trong lành chút nào cả vì ngoài sông Hậu kia người ta nuôi cá tra kiểu gì mà mùi hôi thúi nó bốc vào tận đây. Thúi thiệt là thúi! Mình đang nghĩ đến ông khùng hồi sáng...
Thầy ơi! có phải là Thầy đó không, tại sao con lại bỏ chạy khi gặp Đấng mà mình yêu mến? Con thật là xấu hổ quá!
Mình lên tới nhà thờ đúng 18h. Tiếng chuông Truyền Tin vang lên.
Beng! Beng! Beng!: Kính mừng...
__________________________________________________ ___
…/../2007
5h30 sáng, Lễ:
"Đây là mình Thầy..."
Con lại thấy xấu hổ về chuyện hôm qua, con không yêu Thầy thì thôi, gặp Thầy con lại chạy trốn. Ông khùng là Thầy, Thầy chớ ai!
Hôm nay thì mình gặp ông khùng vào buổi sáng. Ông khùng đang chạy giỡn chơi với mầy đứa bé nhỏ ở trường tiểu học. Ừ mình thấy ông khùng hiền quá, hiền như Thầy mình vậy. Mình ghé lại nhìn ông khùng một lát. Chạy mệt, ông ngồi phịch xuống đất cát, lôi ra trong túi quần rách một cái bọc gì đó rồi ông ăn ngấu nghiến. Tự nhiên mình nghĩ đến Thầy mình...