Truyện cực ngắn - cực hay
Có một nhà văn lớn từng nói : "Tôi viết dài vì không có thời gian để viết ngắn". Nghe có vẻ nghịch lý, nhưng theo allihavetogive thấy quả thật để viết một câu chuyện có đầy đủ bố cục, ý tứ, mang đậm tính nhân văn và tính nghệ thuật mà chỉ gói gọn trong 100 chữ thì quả là một việc hết sức khó khăn; thiết nghĩ các tác giả phải bỏ ra rất nhiều thời gian để lựa chọn, trau chuốt từng chữ từng lời.
Hiện nay những người trẻ chúng ta luôn phải chạy đua với thời gian để làm việc, học tập, rèn luyện, giao tiếp, thư giãn... thì một món ăn tinh thần được gói gọn trong 100 chữ thật là lý tưởng. Chính vì vậy allihavetogive mở topic này, mến tặng các bạn một số truyện cực ngắn allihavetogive sưu tầm được. Những truyện cực ngắn này đôi khi mang lại cảm xúc rất bao la, nhưng lại mất rất ít thời gian để đọc.
Cũng mong các bạn có thể sưu tầm thêm, hoặc giả có khả năng thì viết thêm vài tác phẩm để chúng ta cùng thư giãn, ngẫm nghĩ trong những lúc thời gian hạn hẹp.
Thân mến!
Topic này allihavetogive share tháng 3/2009
trên gieomamtinyeu, nick langtuhoanghon
Thấy hay và ý nghĩa, nay allihavetogive post lại ở đây để mọi người đọc và ngẫm nghĩ
Lưu ý: Các bạn không nên đọc một mạch từ đầu đến cuối topic, hãy kéo chuột lướt qua những câu chuyện, dừng lại với một cái tựa đề mình thích, đọc thật chậm và để con tim mình cảm nhận cái tình, cái ý của truyện. Hôm sau lại đọc tiếp truyện khác. Đọc như vậy các bạn sẽ cảm nhận được cái hay, cái đẹp của thể loại truyện cực ngắn này. Đọc nhanh nhiều truyện một lúc, chúng ta sẽ đi từ cảm xúc này qua cảm xúc khác, sẽ loạn ý, khi đọc hết rồi chúng ta lại quên ngay thôi. Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện thật thú vị!
__________________________________________________ _________________
Bạn
Nguyên Vũ
Năm cuối. Được đăng đôi bài trên báo, tôi đâm tự phụ. Bạn bè chung chỗ trọ rủ dạy thêm, tôi lắc đầu. Phụ quán cà phê, bĩu môi. Chạy xe ôm, không bao giờ.
Ra trường. Thời gian thử việc bài được bài mất, nhuận bút chẳng là bao. Thói quen phung phí nên dây nợ dây nần.
Hôm qua, đành muối mặt khất nợ tiền trọ, bà chủ cười:
- Tụi nó đóng luôn cho em rồi.
Chao ôi! Những đồng tiền bạn tôi chạy xe ôm.
Ước mơ
Phương Anh
Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số, con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...
Cảnh ngộ
Phạm Thị Kim Anh
- Chú ơi, mua vé số dùm con đi chú. Làm ơn mua giúp con một vé đi chú.
- Đưa coi.
- Anh ơi, mua tặng chị một hoa hồng đi anh.
Người đàn ông nhìn tấm vé số rồi nhìn cô bạn gái của mình. Người đàn ông chọn hoa hồng.
Đêm thành phố nhộn nhạo những ánh đèn xanh đỏ. Thằng bé bán vé số lủi thủi bước đi, vai nó run lên không biết vì lạnh hay vì căm ghét con bé bán hoa. Nó đâu biết rằng con bé bán hoa ấy cũng có một đứa em bán vé số và một người cha đang hấp hối.
Mùa thi
Võ Thành An
Ngày tôi thi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số, chờ tôi ngoài trường thi cả buổi, cốt để hỏi:
- Con làm bài tốt không?
Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:
- Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:
- Ba con có đến không?
Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo:
- Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu
Khoảng cách
Nắng Mai
Xưa nó chơi rất thân với một đám bạn, đi đâu cũng cả đám kéo nhau đi. Ngày nó rời Việt Nam, bạn bè đi tiễn thật đầy đủ. Lúc đó nó thật cảm động, tự hứa hễ có dịp sẽ lập tức về Việt Nam thăm lại bạn bè.
Sang đến Mỹ nó vẫn liên lạc với bạn bè qua thư từ. Tình bạn có vẻ vẫn nguyên vẹn như ngày nào mặc dù thư từ không đều đặn. Ngày về Việt Nam, tuy nó và các bạn đều vui nhưng cách nói chuyện và suy nghĩ của nó không còn hợp với các bạn nữa. Cuộc gặp mặt đôi lúc trở nên ngượng ngập. Đã có khoảng cách giữa nó và các bạn.
Bây giờ ngồi đây mà nó vẫn còn cảm thấy buồn vì từ dạo đó tình bạn mới thật sự cách xa
-------------------------
Khoảng cách
- sưu tầm -
Anh lớn hơn nàng già con giáp. Sợ cảnh chồng già vợ trẻ sau này, anh dằn lòng nói lời chia tay. Nàng nước mắt lưng tròng.
Ba năm sau, nàng cũng lên xe hoa. Chồng nàng bằng tuổi anh.
- Sao ngày xưa em không giữ anh lại? Giọng anh đầy tiếc nuối và trách móc.
Nàng nhìn anh trân trối:
- Cứ nghĩ anh không muốn cưới em...
https://gieomamtinyeu.net/diendan/images/icons/icon1.gif
Tỉnh ngộ
Nắng Mai
Tôi quen em qua sự giới thiệu của người khác. Nghe cách nói chuyện, tôi biết em là người con gái Việt Nam ngoan. Nhưng ngày qua ngày, tôi thấy em cố chấp và kiêu căng quá. Lúc nào em cũng nói người chung quanh em phải làm như thế này thế nọ. Bạn bè đôi khi ráng phân tích những cái sai của em nhưng em vẫn một mực cho rằng mình đúng. Lâu dần ai ai cũng chán không muốn tranh luận với em nữa.
Ngày hôm nay em nói chuyện với tôi. Giọng em sũng nước mắt vì chỉ trong một tháng từ khi em đi làm, em đã gặp sự chống đối của các bạn đồng nghiệp rồi. Ai cũng chỉ trích sự kiêu căng của em. Kết quả là em mất chỗ làm. Em phải trả cái giá quá đắt cho tính ngang bướng của mình. Nhưng điều đáng mừng là em đã nhận ra được cái sai của em. Tôi hy vọng qua lần vấp ngã này, em sẽ vào đời một cách đúng đắn và trưởng thành hơn.
Quà quê
Nguyễn Thị Huệ
Đã lâu nó mới có dịp về quê, nơi anh hai gắn bó cả thời thơ ấu. Ngày cuối cùng, bà con xúm xít tiễn nó bằng một bao to nặng trĩu: đậu phộng, dừa già ngào đường, bánh tráng. Nó nghĩ:
- Trời, anh hai giờ đâu có thiếu món gì, nói chi mấy thứ này.
Nghĩ vậy nên nó tính bỏ lại ở bến xe.
Anh hai đón nó, mắt sáng lên khi thấy những món thuở nhỏ anh mê thích. Nó giật mình:
- Suýt nữa mình đã vứt niềm vui của anh ở dọc đường.
https://gieomamtinyeu.net/diendan/images/icons/icon1.gif
Thành phố
Cỏ May
Năm thứ nhất, nàng từ dưới quê lên thành phố trọ học. Cả khu nhà trọ sinh viên chẳng ai có xe máy, nàng vui vẻ đi xe đạp, quần áo giản dị và chơi với đám bạn đồng hội đồng thuyền.
Năm thứ hai, nàng là người đầu tiên có xe máy, ăn bận thật mode, nhưng dẫu chưa tốt nghiệp, nàng đã không còn là sinh viên, cũng không còn là nàng nữa. Đám bạn sinh viên giờ nàng chẳng chơi với ai, cũng chẳng ai chơi với nàng.
Nàng đã bị thành phố làm cho thay đổi.
.
Truyện cực ngắn nhưng cực hay!
Cay - Hoàng Anh
Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã. Ngày ngày, chỉ còn lại gười đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểi vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.
Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá cay.
Cay nên người ta không thèm ăn của ông nữa...
___________________________
Chiếc bánh kem - Lý Thanh Thảo
Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai: - Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh
- Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!
___________________________
Cùng nghề
Thằng bé bảy tuổi ngây thơ hỏi:
- Sao hôm nay nhà cô Lan đông học trò vậy bố?
- Mùng ba tết, học trò đến thăm và chúc tết cô giáo của mình đấy. Ông bà xưa có câu mùng một tết cha mùng ba tết thầy đó mà.
- Sao không thấy học trò thăm bố?
- À, sáng nay bố trực tiếp khách ở trường, học trò đã đến chúc tết bố rồi. Thằng bé không biết bố nó nói dối. Chỉ vì cô Lan dạy Toán còn bố nó dạy Thể Dục...
___________________________
Giỗ ông
Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nột trên rảo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú nó lấy lại căn chòi, "khuyên" : 14, lớn rồi - nên tự lập.
Anh em dắt díu nhau tha hương.
Trưa. Phụ hồ về trú ngụ - 1 góc ở dưới gầm cầu).
Mệt. Đói. Giở nồi cơm: nhão như cháo.
Thằng anh mắng: đồ hư.
Con em mếu máo: em nấu để... giỗ ông. Ngẩn người.
Chợt nhớ: hôm nay tròn năm, ngày ông mất.
Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhão.
Thế mà... ! Ôm em vào lòng nó gọi trong nước mắt: ông ơi !!!
___________________________
Lòng tin - Thanh Vân
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây!...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá!...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho!
___________________________
Một buổi sáng - Thanh Hai
Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn:
- Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về. Bà hàng phở nhìn nó, nhưng rồi lại cụp đầu xuống. Tưởng bà không nghe, nó nói to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả:
- Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán? Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày.
Mẹ nó đau.
___________________________
Những chiếc bao lì xì
Ba mẹ làm lớn, tết đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học giỏi và chóng lớn. Những bao lì xì xé ra tôi mua đồ chơi và bỏ đầy con heo đất. Chiều, thấy thằng con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì.
Tôi hỏi: “Mày được bao nhiêu?”
Nó đáp: “Em nhặt ở sọt rác nhà anh 50 cái”
___________________________
Tiền cứu trợ - Kim Ngân
Lũ. Ba nhắn lên "... Nhà ngập, con đừng về!"
Mỗi ngày, con cùng những người bạn trong đội công tác xã hội của trường cầm thùng lạc quyên vào các giảng đường, lớp học nhận tiền cứu trợ đồng bào miền Tây. Truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin và hình ảnh lũ lụt ở các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, trong đó có quê mình. Con số người và của cải mất mát cứ tăng dần. Con sốt ruột, nôn nóng.
Hôm qua, cả nhà bác Ba kéo nhau lên ở tạm nhà chị Hai. Con sang hỏi thăm. Ra về, bác gái gởi cho con một gói mỏng và bảo: "Tiền cứu trợ, ba con gởi lên cho con đó!"
___________________________
Ước mơ - Tăng Khắc Hiển
Mẹ nghèo đi ở mướn. Con nhỏ chạy chơi với "cậu chủ" cùng lứa. Chơi trò cưỡi ngựa: nó luôn làm ngựa, cậu chủ cưỡi lên lưng. Ngựa phi, ngựa phi vòng vòng, tấm lưng nhỏ oằn cong. Mẹ nhìn rưng rưng nước mắt. Đêm về, thoa lưng con, mẹ hỏi:
- Sao con không đổi làm chủ ấy ?
Đứa trẻ bảo:
- Con thích cưỡi ngựa thật chứ không thích cưỡi ngựa người. Mẹ ừ mà lòng chạnh xót xa.
(Sưu tầm)
[...] Vì phản ánh những điều chung nhất của con người, nên khi đọc xong một truyện cực ngắn, người đọc sẽ cảm thấy như có một vết dằm xước vào dòng tâm tư mình. Và cứ như thế, tác phẩm ấy neo đậu vào tâm thức anh ta. [...]
Trích "Vài ý nghĩ về truyện cực ngắn" - Hoàng Long
(ST)