Tôi bắt đầu biết... NÓI DỐI!
Thủa nhỏ, tôi được dạy rằng, phải sống trung thực không dối trá với bản thân mình và với mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người.
Khi đó, tôi chưa hiểu thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết sự thật trong những lời khen ấy.
Tôi bắt đầu biết nói dối, những lời nói dối chân thành nhất của đời mình. Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên con tàu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày.
Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó gió biển gào thét dữ dội.
Các bác sĩ quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành ca mổ trong lúc bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.
Trong những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, bà thều thào hỏi đã hết bão chưa, con trai bà đã về chưa? Khi đó có một người làng bên cho biết đã tìm thấy mãnh vỡ của con tàu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ nhưng không ai trả lời.
Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng cơn bão khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tàu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận ra sao?
Các bác sĩ không kịp cản tôi.........
Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không tha thứ cho mình. Sau khi tan bão người bạn tôi sống sót trở về do một chiếc tàu khác cứu.
Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở. Sự trung thực ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm sai lầm khủng khiếp.
Trong truyện ngắn nổi danh " Chiếc lá cuối cùng" của O. Henry, một bệnh nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài cứa sổ và tin rằng đó là chiếc lá đồng hồ số phận của cô.
Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng xuống. Cô gái bình phục, sống khỏe mạnh mà không biết rằng chiếc lá cuối cùng đó chỉ là một chiếc lá giả do một họa sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây trơ trụi.
Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng tri thức. Nếu tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mảnh ván tàu vỡ tôi được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết.
Nếu như không có chiếc lá giả kia, cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuyệt vọng. Sự thật trong đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng... điều đó mới là sự thật.
Còn tất cả những hành động, những lời nói cho dù đúng với mắt mình thấy, tai mình nghe, tri thức của mình hiểu nhưng chúng khiến cho người khác, hoặc cho niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc hủy hoại đời sống thì đều không phải là trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật của một con quỷ không biết yêu thương con người.
Một lời nói dối trong tình yêu có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn lời nối dối chân chính.
Tuy vậy để phân biệt khoảng cách giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tùy thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy tình yêu thương con người?
Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng loại.
Khuyết Danh
https://tongdosongdaovt.blogspot.com/...e_06.html#more
Cần có thái độ khiêm nhường trên hành trình đi tìm sự thật.
Trích:
Nguyên văn bởi
Cát Bụi
Hy vọng chúng ta sẽ một ngày một hiểu nhau hơn và gắn bó với nhau hơn trên con đường một chiều hướng về Thiên Chúa là Đấng Chân - Thiện - Mỹ.
Thân mến
"Thái độ tự mãn và kiêu ngạo gây ra rất nhiều tai hại cho con người trong mối tương quan với Thiên Chúa và với tha nhân: Với Thiên Chúa, thái độ tự mãn làm con người không nhận ra sự thật Thiên Chúa muốn mặc khải và dạy dỗ con người; nó cũng ngăn cản con người nhận ra tội lỗi của mình và nài xin lòng thương xót của Thiên Chúa. Với tha nhân, thái độ kiêu ngạo làm con người không học hỏi được những điều hay lẽ phải từ tha nhân, và làm cho con người tức tối khó chịu khi không được những gì tha nhân có. Nó cũng ngăn cản không cho con người tìm thấy được bình an thực sự cho tâm hồn".
Các bạn thân mến,
Ở trên là câu mà Phúc Thanh đã trích dẫn từ bài giảng của cha Anthony Đinh Minh Tiên, dòng Đaminh.
Phúc Thanh đã có may mắn được học 6 năm trong học viện Đaminh (đường Nguyễn Thái Sơn, Gò Vấp). Đó là một quãng thời gian thật tuyệt vời, vì hàng ngày được học hỏi, tiếp xúc với các cha giáo của các Dòng Đaminh, Dòng Phanxicô, Dòng Tên, Dòng Ngôi Lời và các giáo sư như Nguyễn Khắc Dương (Triết học Đông Phương), Nguyễn Gia Tường (Hán Nôm), Nguyễn Anh Thường (Triết học Mac)... Nhiều trong số các cha giáo đã qua đời như cha Gioakim Nguyễn Văn Liêm OP ., cha Giuse Đỗ Ngọc Bảo OP...
Ngày ấy, mỗi tiết học là một khám phá mới mẻ. Thú vị hơn khi trong lớp học, có những anh cứ chăm chăm mà bênh vực cho một học thuyết mà anh ta thích: người thì ngả theo triết Đông, người thì ngả theo triết Tây. Vui nhất là có một anh thuộc dòng Chúa Cứu Thế, cứ một mực bênh vực học thuyết Karl Marx... Phúc Thanh cũng là một trong những anh chàng thuộc hàng "top cãi", tiết học nào cũng nhanh nhảu đứng lên phát biểu om xòm, lý sự với cha giáo. Những lúc ấy cha giáo chỉ có...nhe răng cười.
Thế rồi, ngày tốt nghiệp, điều mà tất cả mọi anh em học được trong 6 năm là: “Các con hãy đi khắp thế gian rao giảng Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo” (x. Mt 28: 19-20). Đó là mệnh lệnh của Chúa Giêsu. Và lời rao giảng, không gì khác hơn là rao giảng về chính Người, Đấng là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống.
... Năm tháng trôi qua, Phúc Thanh đã phải trải qua bao cái "ngã ba", thậm chí là "vòng xoay" của cuộc đời. Nhưng rồi, đến lúc phải dừng chân (như có bạn đã nói: nhận ra Thánh Ý Thiên Chúa trong cuộc đời mình).
Những gì đã được học trước đây thật chẳng là gì, nếu cứ coi đó như là một mớ kiến thức, và nếu cứ ra cái vẻ ta đây trí thức, hiểu biết, chắc Phúc Thanh đã trở thành kẻ cao ngạo mất rồi. Nói như lời Thánh Thomas Aquino: "Sau những gì Chúa tỏ cho tôi (vào ngày lễ thánh Nicholas), thì dường như tất cả những gì tôi đã viết đều vô giá trị. Vì thế, tôi không thể viết thêm gì nữa.Thiên Chúa luôn vượt trên bất cứ những gì trí khôn và tâm hồn con người có thể nghĩ ra. Cái cốt lõi, chính là thái độ sống hằng ngày.
Thánh Phaolo đã nói: "Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa, nhưng nếu không có đức ái, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên tri và biết được hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được đức tin mạnh mẽ đến chuyển núi dời non, nhưng nếu không có đức ái, thì tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, nhưng nếu không có đức ái, thì cũng chẳng ích gì cho tôi”.
Thiên Chúa đã Cứu Độ chúng ta rồi. Chúng ta đang sống trong thời đại Cứu Độ - thời đại của Chúa Thánh Thần. Nhưng sao vẫn còn đó những mảng đen của cuộc đời? Có phải vì thế mà diễn đàn mới có cái mục "lãng đãng" này. Lãng đãng! Chẳng ai mà không lãng đãng. Đó là thân phận kiếp người, và chỉ nhìn lên Thánh Giá, nơi treo Đấng Cứu Độ, cảm nhận hơn là lý luận. Vì chẳng có cái lý luận nào của con người có thể diễn tả trọn vẹn Tình Yêu của Thiên Chúa dành cho con người.
Thân thương.