Trạng thái :  
Tham gia : Jan 2011
Bài gửi : 677
Tên Thánh: Teresa
Tên thật: Phù thủy nhỏ
Đến từ: gioitreconggiao.org
Sở thích: cầm đũa,cưỡi chổi, ^^
Nghề nghiệp: Phù thủy thực tập
Cảm ơn 5,206
Được cảm ơn 6,163 lần
trong 811 bài viết
Nhớ nhà...
“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày….”
Những câu hát ấy mình đã thuộc lòng từ hồi cấp 1, nhưng mãi đến khi 18 tuổi, học Đại học, xa nhà, thì mình mới thực sự biết QUÊ HƯƠNG là gi`!
Là nơi có người mẹ tần tảo, có những đêm trăng lặng như tờ, có những nhóc con ngây ngô, có những người bạn…….là những gì thân yêu nhất nơi mỗi con người…
……Nhớ nhà kinh khủng……..
Mình không nghĩ là mình sẽ nhớ nhà nhiều như thế…….
Mình không nghĩ là mình sẽ khóc nhiều như thế………..
……Nhớ nhà kinh khủng……..
Thật xấu hổ biết bao khi phải thốt ra những lời ấy từ miệng của một con bé năm 2 Đại học. Nhưng, cảm giác ấy, cảm giác phải xa nhà dường như chỉ là lần đầu. ….Lần nào ra đi cũng vậy….Nhìn thấy bóng dáng má tiễn mình lên xe mà không cầm được nước mắt…. cố giấu những giọt nước mắt để má thấy an lòng, để má tự hào vì con gái má đã lớn….Nhìn mấy đứa nhóc đứng tần ngần trước sân mà lòng mình xót xa, những nhóc con cùng xóm trong lớp ấu nhi mà mình đang dạy giáo lý …“chị ơi chủ nhật này có chào cờ không chị?”…“chị ơi sắp tới trung thu rồi có tập múa không chị?”…Những câu hỏi ngây thơ của mấy nhóc làm vỡ òa trái tim mình…chị phải đi thôi… chị sẽ đón trung thu ở một nơi xa lạ, chị không được tập múa và vui chơi với mấy nhóc nữa rồi…Đôi mắt của mình chẳng bao giờ vâng lời chủ nó… Hồi còn nhỏ, mình nghĩ những cảnh chia tay ướt át như thế chỉ có trên phim,…..
Đã tự hứa với chính mình sẽ phải học thật tốt để không phụ lòng ba má,để xây dựng xóm đạo nhỏ bé và nghèo nàn, để mấy đứa nhóc có bộ đồng phục thiếu nhi thánh thể tử tế, …….Nhưng, năm nhất Đại học trôi qua với những nỗi nhớ, những vấp ngã khi phải tự mình bước trên đường đời đầy cạm bẫy, với những điều hối tiếc vì chưa đạt được bất cứ mục tiêu gì! Mình đã 19 tuổi, tuổi trẻ của mình có lẽ không còn nhiều, mình đã có những kế hoạch, nhưng đó sẽ mãi mãi chỉ là kế hoạch, nếu đôi tay của mình không chịu thức giấc.
Dậy đi tôi ơi, không thể để phí bất cứ giây phút nào nữa.
Lên thành phố, ở trọ, những điều tưởng chừng như đơn giản…
Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
Thay đổi nội dung bởi: Phù thủy nhỏ, 07-03-2011 lúc 01:14 AM
Quẳng gánh lo đi và vui sống
Mơ mộng một chút chẳng phải thừa
Trời có lúc nắng lúc mưa
Cơn bão đi qua cũng chưa là gì
^^