Với nỗi nhớ sẽ day dứt từng ngày. Và...nhớ, để vui vì...biết mình vẫn còn trái tim biết rung động với yêu thương và với từng nỗi nhớ.
Sống mà thiếu nỗi nhớ, eo ơi như "linh hồn tượng đá" sống mà như thế...làm sao sống nè trời?
Nhớ! Để lâu lâu "ướt hoen mi" cho thêm đẹp. Vì mắt luôn là cửa sổ của tâm hồn. Vậy suy ra, để mắt đẹp...ta hãy nhớ thật nhiều và...để khóc cho đã.
Hì! hì!hì! Bỡi thế...cha Paulo, hay đấng "nam nhi chi chí" nào đó...có rơi lệ là lẽ thường tình mà thôi!
Hơn 25 năm mà chỉ hơn một lần...rơi lệ là quá ít, phải không cha? Cha có " đại hạ giá" số lần khóc không đấy?
Phuthuynhinhanh ơi! Mình là "phái yếu" lỡ...nhớ nhà, cứ khóc cho thoải mái.
Khóc sẽ vơi đi bao nỗi nhớ...vì trong LA cũng vẫn tồn tại nỗi nhớ và nhớ mãi khôn nguôi.
Tạ ơn Chúa, đã cho chúng con biết sống trong nỗi nhớ...để chúng con biết biến nỗi nhớ thành lối sống đẹp và trọn lành hơn!