Tiếng Vọng
Trạng thái :  
Tham gia : Aug 2010
Bài gửi : 251
Tên Thánh: Dominic
Tên thật: N-T-P
Đến từ: Sài Gòn
Sở thích: lang bang...
Nghề nghiệp: lông bông...
Cảm ơn 478
Được cảm ơn 1,531 lần
trong 266 bài viết

Nguyên văn bởi
hatmambala
Lạy Chúa, dù gì đi nữa, con vẫn ước mình sau này chỉ biết làm từ thiện mà thôi. Vì chỉ có nhà giàu mới làm từ thiện nỗi, khà khà!!! P.H.
Tớ không dám bàn nhiều, chỉ xin mượn 3 câu chuyện sau của Mẹ Têrêsa Calcutta trong quyển "Mẹ Têrêsa - Trên cả tính yêu" (No Greater Love) mà trả lời cho Bạn thôi :
Câu chuyện thứ nhất :
- "Ở đây, tại Calcutta, chúng tôi có nhiều người theo đạo lẫn không theo đạo Thiên Chúa làm việc cùng nhau trong căn nhà dành cho những người hấp hối và cả những nơi khác nữa. Một hôm, một người đàn ông Áutralia xuất hiện và đem lại một phần quyên góp đáng kể. Khi trao cho chúng tôi số tiền đó, ông nói : "Đây là thứ bên ngoài. Bây giờ tôi muốn cho thứ gì đó của bản thân tôi". Hiện giờ, ông thường xuyên đến căn nhà dành cho người hấp hối này để cạo râu cho những người đàn ông bệnh tật và chuyện trò cùng họ. Ông không chỉ cho họ tiền mà còn cho thời gian và sự quan tâm chân thành. Ông ấy muốn cho đi chính bản thân mình.
Câu chuyện thứ hai :
- "Một bữa nọ, tôi nhận được mười ls8m đô-la từ tay một người đàn ông đã bị bại liệt trong hai mươi năm. Căn bệnh quái ác đã khiến ông chỉ còn dùng được tay phải của mình. Bầu bạn duy nhất của ông là thuốc lá. Ông nói với tôi : "Tôi đã ngưng hút thuốc lá được một tuần nay. Tôi gửi cho Mẹ số tiền mà tôi tiết kiệm được nhờ không hút thuốc". Đó hẳn phải là một sự hy sinh vô bờ bến của ông ta. Tôi mua bánh mì bằng tiền của ông, và tôi đem nó cho những người đang đói. Thế là cả người cho và người nhận đều có được niềm vui.
Câu chuyện thứ ba :
- "Tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện. Vào một đêm nọ, có một người đàn ông đến nhà chúng tôi và nói : "Có một gia đình với tám đứa con. Họ đã chẳng có gì ăn suốt mấy ngày nay"
Tôi đem theo một ít thức ăn và ra đi. Khi tôi đến gia đình đó, tôi thấy khuôn mặt của những đứa bé méo xệch đi vì đói. Không có một nỗi buồn đau nào trên những gương mặt ấy, chỉ có vết hằn sâu của sự đói khát. Tôi đưa gạo cho người mẹ. Bà chia túi gạo ra làm hai rồi đi ra ngoài, mang theo một nửa. Khi bà trở lại, tôi hỏi :"Chị đi đâu vậy ?" Bà bình thản trả lời : "Sang những người hàng xóm của tôi, họ cũng đang đói !". Tôi không ngạc nhiên vì bà đã san sẻ số gạo ấy, vì quả thực những người nghèo rất hào phóng. Tôi chỉ ngạc nhiên là bà ấy biết họ đang đói. Vì một lẽ tự nhiên, khi chúng ta phải chịu đựng một nỗi thống khổ nào đó, chúng ta có xu hướng quá tập trung vào bản thân mình đến nỗi chẳng có thời gian cho người khác.
Chắc Bạn đã hiểu tớ muốn nói gì cùng Bạn. Chúc Bạn luôn bình an và reo vui trong Đấng Phục Sinh