Tiếng Vọng
Trạng thái :  
Tham gia : Aug 2010
Bài gửi : 251
Tên Thánh: Dominic
Tên thật: N-T-P
Đến từ: Sài Gòn
Sở thích: lang bang...
Nghề nghiệp: lông bông...
Cảm ơn 478
Được cảm ơn 1,531 lần
trong 266 bài viết
Cuối cùng xin bàn đến cái khoái thứ tư, nhưng mà thiệt là khó nói, vì nói bậy bạ là bị kêu là mất vệ sinh. Thôi cứ theo kiểu của con khỉ Tôn Ngộ Không gọi tạm là cái vòng “ngũ cốc luân hồi” vậy. Cái vòng này hồi xưa người ta còn làm bậy ngoài đồng được, giờ văn minh lịch sự ai làm thế bao giờ. Nghe xong chắc cũng có ngừơi đoán già đoán non là nó hết sướng rồi, vụ này thì nghèo giàu cũng chỉ có một con đường thì chắc sứơng thì cùng sướng, khổ thì cùng khổ chứ có chi đâu phân biệt phải hông ? Ấy vậy mà nghèo vẫn thấy sứơng nhiều hơn trong vụ này, chỉ tại ít chịu để ý thôi.
Ây da, trong vụ này mà nếu anh nào nghèo chịu để ý thử một lần là bảo đảm kết luận : thiệt là sướng và sướng nhất trên đời. Kể ra là thế này : anh nhà nghèo đâu có kinh doanh, toan tính chi đâu, đi giúp cho “ngũ cốc luân hồi” thì chắm chú mà đi chứ hơi đâu ngồi đó mà cầm đến tờ báo lo giá vàng, giá dầu rồi lại tỷ giá hối đoái lên lên xuống xuống. Ngồi đó tự nhiên mà nghe cơ vòng đóng mở, nhè nhẹ nhè nhẹ từng hơi một, từ từ mà thưởng thức cái bụng đang nhẹ nhàng làm sao. Còn ai mà thích lo nghĩ, khi ngũ cốc réo lên đòi luân hồi lại vớ ngay tờ báo ngấu nghiến tiếp tin tức với thời sự, lâu lâu lại giật thót một phát : ui cha ơi lại lạm phát… Thiệt là khổ hết chỗ nói, chắc chắn là không sớm thì muộn cũng đi hỏi thăm bác sĩ xin thuốc nhuận trường cho nó trơn ruột.
Và đây mới là sướng nhất trên đời : anh nhà giàu thì tiền rủng rỉnh, xây nhà cao cửa rộng trong đó cái toilet sẽ không bao giờ thiếu, có khi đếm trên đầu người thì còn thừa vài cái nữa là. Trong khi anh nhà nghèo thì nhà chật chội, làm sao mà có chỗ xây nhiều cái chốn cho “ngũ cốc luân hồi” được, có khi nhằm phòng trọ 20 người có một cái thôi lại càng chết nữa. Xui xui hôm nào đang đi ngoài đường bỗng chột bụng một phát, ông Tào Tháo gí sắp tới sau lưng. Chạy ù ngay về nhà thì : ối trời ơi có người đang sử dụng, kẹt mất tiêu rồi. Thế là đứng bên ngoài không yên, nhấp nhổm đến xanh cả mặt. Vừa lúc đó có người nhường cho, làm vèo một phát thì đã không gì bằng. Cái vụ này thì nhà giàu thừa toilet sao mà hiểu thấu, sao mà thấy sướng được. Nghèo mà chịu vui với nó, không ngoảnh mặt với nó thì vẫn thấy còn nhiều cái sướng rất bình thường mà đôi khi quên mất.
Lạm bàn thế chỉ là so sánh vui vui để thấy trong cái nghèo vẫn có thầy được cái sướng mà sống cho dễ chịu với nó, không ghét nó nữa. Nhưng thật ra : “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Chỉ vì có cảm thấy khổ, thấy sướng nên mới nói nghèo khổ hay nghèo sướng. Không so sánh để không cảm thấy thì làm gì có sướng, có khổ và làm gì còn có nghèo khổ hay nghèo sướng hoặc giàu sướng hay giàu khổ, chỉ là không có sướng cũng như không có khổ thôi. Cảm được không có sướng cũng như không có khổ thì dù giàu hay nghèo cũng đâu khó để :
“Sống không giận không hờn không oán trách
Sống mỉm cười với thử thách chông gai
Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai
Sống chan hòa với những người chung sống
Sống là động nhưng lòng luôn bất động
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương
Sống yên vui danh lợi mãi coi thường
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.”
Dom.NTP, 01-05-2011
Thay đổi nội dung bởi: Jade, 17-04-2013 lúc 12:45 AM