+ Trả Lời Ðề Tài
Hiện kết quả từ 1 tới 1 của 1

Chủ đề: Mẹ và con!

  1. #1
    Tiếng Vọng
    Lan Anh's Avatar
    Trạng thái :   Lan Anh đã thoát
    Tham gia : Mar 2011
    Bài gửi : 471
    Tên thật:
    Lan Anh
    Đến từ: Quê Mẹ
    Sở thích: Thích đủ thứ
    Nghề nghiệp: Nhiều nghề
    Cảm ơn
    3,586
    Được cảm ơn 3,711 lần
    trong 610 bài viết

    Mẹ và con!

    Ngày ấy xa rồi, con không còn nhỏ, để đổi đời con chọn lựa xa ba mẹ, xa gia đình, xa anh chị em con. Với một tí tham vọng và lòng kiêu hãnh, con bất chấp mọi lời ngăn cản vì cho rằng đường con chọn, con đi luôn luôn đúng.

    Nơi xa ấy bao đêm trường con mất ngủ, nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ anh em và những kỷ niệm đẹp thời xa xưa luôn hiển hiện trong tâm khảm. Con thao thức và ao ước được trở về với thuở ấu thơ, mơ được sống với ba mẹ với kỷ niệm cũ với anh em và công việc. Con thèm lắm những chăm sóc, những lời ân cần nhắc nhở của mẹ ba với ước mong con khôn lớn thành người.

    Con nhớ hoài lần con về trể, chỉ vì buổi họp khẩn cấp ở trường năm lớp 6, với các anh chị lớp lớn. Mẹ ưu tư, lo lắng chẳng biết chuyện gì đã xãy ra với con và thời ấy nào đã có điện thoại riêng để mà thông báo. Mẹ không biết chạy xe đạp lẫn xe gắn máy vì có ba là tài xế chuyên nghiệp chỉ cho riêng mẹ khi cần. Vì lo quá nên không thể cãn chân mẹ ngồi nhà mà chờ đợi. Mẹ ra ngõ rồi đi tới đi lui đợi con trở về, tay mẹ lần chuỗi Mân Côi. Thấy con thấp thoáng đằng xa và vô sự trở về, mừng quá mẹ chỉ hỏi
    - Có sao không? Con có đói không? Mẹ lo quá!
    Con trả lời
    - Con không sao nhưng đói quá mẹ ơi! Xin lỗi mẹ con về trễ chỉ vì ở lại họp.
    Mẹ biết con xấu đói, háu ăn nên chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
    - Thôi trễ rồi, về nhanh mà ăn kẻo đói.

    Chỉ vậy thôi, từ hình ảnh mẹ lo lắng tới lui trên đường và trông ngóng nên từ đó con chẳng bao giờ đi đâu mà không hỏi mẹ, để nhắc rằng con luôn có mẹ chờ mong. Vì thế mỗi lần cần phải đi đâu con luôn xin phép và thói quen nầy con thấy thật bình thường. Vậy mà bạn bè đã giận nghĩ chơi, chỉ vì cho rằng con làm bộ hiền lành và con nhà gia giáo chỉ vì
    - Để về xin phép mẹ!

    Con khôn lớn, gánh nặng trên vai mẹ chẳng thể nhẹ hơn. Mẹ sợ con khổ sở và vất vã nên việc nặng mẹ giành làm hết, con vô tư chỉ làm tí việc nhẹ. Tiếng là nhẹ mà việc gì vào tay con thì càng thêm tệ, con biến mọi việc rối tung lên. Và mẹ phải…dành thời gian để giải quyết từng vấn đề một. Lắm lúc nhìn con, mẹ mắng yêu “Cái con chi mà giống ba như khuôn đúc”, chỉ vì con hay bặm miệng, bặm môi để rán hoàn thành công việc nhẹ hều chẳng có tí gì nặng nhọc …Mẹ nhìn con mà “xốn con ngươi” chỉ vì chuyên viên làm hư việc là con.
    - Thôi thôi đi lên nhà trên cho mẹ nhờ…đừng đứng đây phá nữa!

    Nên mãi mãi và bây giờ cũng vậy, chẳng ai dám nhờ con cắt cổ, mổ bụng gà, vịt. Vì con sẽ đưa tay đầu hàng vô điều kiện trước…khi bị nhờ vã. Bỡi vì con chưa bao giờ làm thử, vì thửa ấy mẹ chỉ cho con ngồi lột da chân gà hoặc vịt, và…nhổ vài cọng lông thôi là đã đủ. Mẹ biết con của mẹ nhát gan vì…thấy máu đã xanh lét mặt mày. Nên bây giờ muốn ăn, con mua…gà làm sẳn và chống chế để giúp người ta có công ăn việc làm, mình làm hết…người ta thất nghiệp sao? Phải thương người chứ bộ!

    Con nhớ một lần, mẹ nhờ chị Tú lấy dao. Chị sai con
    -An, cầm dao ra cho mẹ!
    Vâng lời chị con vừa đi được mấy bước, con bị té và tay con chảy máu mẹ nóng ruột mắng chị Tú
    -Cái con có vậy thôi, mà cũng sai em.
    Oan cho chị tại con muốn giúp và cũng muốn tỏ ra ngoan hiền dẫu làm em mà…lại cao hơn chị, nên vì thế…lớp 8 rồi mà con vẫn hay vấp té.

    Con sợ ma, sợ bóng tối nên mặc dù con lớn trộng, đã đi làm nhưng mẹ chẳng để con một mình trong đêm vắng. Mẹ biết con mỗi lần sợ hãi, giọng con vang lên…nghe rất khủng khiếp và…rất ư dễ sợ. Đã mấy lần, con hét toáng lên chỉ vì bóng đêm chập choạng và bóng cây lay động như bóng ma trước hiên nhà. Bỡi lẽ đó, mẹ chưa bao giờ sai con đóng cửa ban đêm vì biết con sẽ hét và cả đám con gái trong nhà…cũng phụ phụ họa nếu ở cạnh bên con.

    Thời khó khăn, vất vả của gia đình con tự động nghĩ ngang việc học, với ước mong đơn sơ để ba mẹ đỡ vất vã vì lo toan. Nhưng ngày em con tốt nghiệp, mở đầu cho tương lai tốt đẹp, con hòa chung lời chúc mừng với em rồi tủi thân một mình ứa nước mắt, mẹ tế nhị nhìn thấy và đến bên con an ủi.
    -Nhờ con hy sinh, mà em mới được như hôm nay, con phải hãnh diện và vui lên mới phải!
    Tự dưng con thấy mình quan trọng hẳn lên và nỗi buồn trôi mất trong chưa đầy ba mươi phút…như “mưa bóng mây”.

    Và một lần và cũng lần đầu tiên, con bị ba mắng…chỉ vì tưởng con có người yêu. Oan cho con, nên con ra trốn ngoài sân trong bóng tối ôm mặt khóc. Lúc con buồn, ma cũng không thèm sợ và cũng là mẹ như nhà tâm lý, đến bên con vỗ về an ủi.
    -Thôi thì phó dâng cho Chúa mọi việc đi con. Tại ba lo cho con nên ba mới nói thế.
    Được lời như cỡi tấm lòng, chưa dâng cho Chúa mà lòng đã nhẹ tênh.

    Vì muốn con cái học hành để khỏi vất vã lao động chân tay, mẹ bắt con trở lại trường tiếp tục việc học để kiếm một việc làm vừa với sức con. Bao việc nặng nhọc, khó khăn ba mẹ đều gánh vác, mặc dù những công việc ấy trong đời ba mẹ chưa bao giờ làm lấy, chỉ ước mong cho đám con 11 đứa ăn học thành tài. Không phụ công ơn ba mẹ nuôi nấng, dạy dỗ để bây giờ chúng con khôn lớn đã thành nhân, lẫn thành tài. Nhưng chúng con vẫn chưa làm được gì để trả hiếu mẹ cha cho xứng.

    Nhớ như in trong đầu những lời mẹ vẫn nói với chúng con như kim chỉ nam và như lẽ sống ở đời “Tiền cho thì sẽ hết nhưng tri thức cho thì sẽ còn mãi mãi”. Bỡi thế con vẫn nhớ và luôn thực hành theo ý của mẹ cha, để bây giờ con hãnh diện vì những gì con đã làm được cho gia đình nhỏ của con. Hướng dẫn, giáo dục các cháu những điều mà ba mẹ đã truyền dạy cho con. Và mỗi lần các cháu đạt được thành tích tốt và ba mẹ là người đầu tiên con thông báo. Vì biết rằng ba mẹ sẽ vui hơn bất cứ phần thưởng hay quà cáp nào mà chúng con dâng tặng.

    Tri ân và cảm tạ ba mẹ, đã dưỡng dục và nuôi chúng con khôn lớn thành người, để giáo dục, dạy dỗ, uốn nắn chúng con ba mẹ tốn thật nhiều công sức và tâm huyết. Để không phụ công ơn sinh thành và dưỡng dục của mẹ cha, chúng con hứa sẽ sống thật trọn lành theo tinh thần Kitô giáo, luôn kính Chúa và yêu người qua hình ảnh của tha nhân. Thực hiện được điều này thật không phải dễ nhưng chúng con hứa sẽ cố gắng để hoàn thành tâm nguyện của mẹ ba.



    Lan Anh

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:

    Thay đổi nội dung bởi: Lan Anh, 04-05-2011 lúc 11:21 PM
    Tâm hồn Bình-An là nguồn sống cho thể xác
    Prov 14:30

+ Trả Lời Ðề Tài

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình