Trạng thái :  
Tham gia : Jun 2010
Bài gửi : 117
Tên thật: Cứ gọi em là ku migoi
Đến từ: Everywhere
Sở thích: Như cũ
Nghề nghiệp: Hả, ăn vụng cũng cần khai à????
Cảm ơn 62
Được cảm ơn 579 lần
trong 99 bài viết
Tôi và em gặp nhau, em trông nhỏ con, dễ thương và rất nhanh nhẹn. Xoáng chào hỏi đôi câu, tôi và em bắt đầu lên đường cho chuyến hành trình đầu tiên, đi về phòng khám. Dọc đường tôi và em cũng nói chuyện bâng quơ, không nhiều, sau khoảng mười lăm phút, tôi cùng em bước vào phòng khám… Một điều hơi e ngại, không biết em cảm thấy sao? Có vài nhân viên ở đó cũng ngỡ rằng tôi đi… ra sức niềm nở đón tiếp và… nhưng tôi chỉ cười. Còn em, em đi vào với giấy hẹn trước (chắc cũng lâu lắm rồi mà em chưa đi). Tôi ngồi chờ, nói chuyện với cô nhân viên kia, còn em vào gặp tham vấn viên trước lúc tiến hành cách thủ tục.
Nói chuyện một lúc, tôi thấy có nhiều tài liệu và thông tin về lĩnh vực mà tôi đang kiếm tìm, nên tôi xin phép đi qua để tham khảo, còn em cứ tiếp tục công chuyện của mình. Chừng khoảng gần một tiếng thì xong mọi sự, tôi đưa em đi dạo thành phố một vòng. Sau đó, em nói muốn vào thăm nhà thờ Đức Bà, tôi và em gửi xe ở nhà Văn hoá Thanh niên và đi bộ qua, vào trong nhà thờ, tôi và em cảm thấy có rất nhiều điều đáng ngạc nhiên nhưng rồi đâu lại vào đó. Đứng một lúc thì tính ghé qua nhà sách, buồn thiệt, nhà sách Hoà Bình thứ hai lại đóng cửa. Ngầm ngùi quay lại, hic, hai anh em đi qua công viên ngồi uống nước và nói chuyện. Nói về nhiều chuyện, rất nhiều chuyện, từ cảm xúc đến không cảm xúc, công việc, gia đình và… rất nhiều thứ.
Có một điều tôi thấy nơi em, em rất tự tin, lạc quan, và có phần dí dỏm. Em nói nhiều, tôi cũng hỏi nhiều, nhưng có thể cũng có những câu hỏi khiến em hơi ngại. Nhưng không sao, tôi tin một ngày nào đó em sẽ hiểu được những gì tôi đang muốn dành cho em. Tôi không có gì tặng cho em, ngoài một vật mà tôi luôn mang bên người, (vì hai cái để thay đổi, nên dành lại cho em một cái) em vui vẻ nhận tôi cũng vui vì em vui.Hai chúng tôi nói chuyện rất lâu, vừa ngồi nói chuyện, ngắm cảnh, lãng mạn quá ha? Có nhiều chuyện vui tôi được nghe em kể, nhưng cũng rất nhiều chuyện đầy tâm sự. Ngồi nghe em nói, cũng hơi buồn đó, đôi lúc cũng không thể dấu hết sự buồn và lo lắng, mặc dù đã cố dấu đi.
Nhiều điều muốn nói với em, muốn chia sẻ với em, nhưng tôi chưa thể. Có lẽ rồi một ngày tôi và em sẽ nói nhiều hơn nữa. Gặp em, tôi thấy em cũng dễ gần và thân thiện, em không như những người nhiễm H khác, em hồn nhiên và vui vẻ hơn, em không tỏ ra là đang lo lắng, mặc dù thấy em cũng khá căng thẳng cho nhiều vấn đề … tâm lý.
Không khuyên gì nhiều, nhưng cũng mong em một điều, em đừng nói cho ai biết là em đang nhiễm H nữa, tôi muốn em trở về một con người bình thường, như bao nhiêu con người bình thường khác, đừng lúc nào cũng nghĩ mình chỉ còn có thể sống được trong khoảng chừng đó thời gian, tôi không muốn em bây giờ nghĩ rằng cuộc sống của em bây giờ thời gian đang được đếm ngược lại. Đừng bao giờ nghĩ đến nó nhé em, hãy vững tin và trông cậy vào Chúa. Anh sẽ cầu nguyện nhiều hơn cho em.
Trưa đến, đói bụng rồi, hai anh em tính đi ăn một cái gì đó ngon ngon nhưng em không muốn, em thích vào chỗ bình dân hơn, tôi và em đi qua căn tin của nhà văn hoá thanh niên để ăn chút gì đó, nhưng có vẻ không thích cho lắm, nảy sinh ý tưởng, đưa em qua Trung Tâm mục vụ Giáo Phận ăn trưa, ở đây cơm ăn ngon thiệt, sạch sẽ mà giá cũng tương đối mền. Vả lại còn được giảm giá gần 50% vì… Thật là sướng quá đi thôi. Vừa ăn, vừa nói chuyện, cũng vui ghê. Ăn uống xong, tôi và em đi dạo … siêu thị, chẳng có tiền mà đòi xem hàng sang, hic, qua quận 7 chơi một tý, hơi mệt mỏi, tôi và em vào mua nước uống, và nói chuyện rất lâu. Có lẽ đây là lúc mà tôi và em nói chuyện chân thành và không có chút gì ngại ngùng nữa. Tôi coi em như em của tôi, và tôi rất quý em, tôi muốn em có một cuộc sống bình thường đừng như những người giai đoạn cuối của bệnh nữa, sống mà mặc cảm vì con người kì thị họ quá nhiều. Từng chăm sóc họ, và tiếp xúc với họ bấy lâu, tôi nhận ra một điều gì đó nơi những con người bình thường, họ đang hơi có vẻ sợ người nhiễm H, và khó gần, vì những người ở giai đoạn cuối của căn bệnh này rất ghê sợ của vẻ bề ngoài, nhưng có ai hiểu cho rằng, họ đang có một khát vọng mãnh liệt, khát vọng được yêu thương, được chia sẻ, được sống, được chăm sóc, và đồng cảm không? Tôi cũng nói với em những điều đó, nhưng hy vọng em không sợ vì em rất bản lĩnh và đầy tự tin.
Nói chuyện, hai anh em lâu lâu nhìn nhau cười, rồi lấy nhạc ra nghe, “lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người…” em rất thích nhạc thánh ca, em nói vậy, và tôi cũng nghĩ thế, vì gia đình em có quen với một người bạn than của Cha Sang, khì, em có rất nhiều đĩa nhạc thánh ca… (chắc hôm sau dụ em xin ít, ham hố quá à). Có lẽ sẽ còn nhiều cuộc nói chuyện như vậy nữa với em. Hy vọng rằng, em sẽ luôn như hôm nay, vui vẻ và thoải mái, để tâm hồn luôn thanh thản để dễ dàng thực hiện những ước mơ của mình, những ước mơ bình dị mà rất thiết thực.
Chiều đến, tôi đưa em trở về nhà người bà con của em ở Quận 8, gần đến cửa, nhưng nhà không có ai, đứng lại và nói chuyện với em them một lúc lâu. Tôi chia tay em và ra về lại nhà mình.
Quả là một ngày vui và ý nghĩa dù chưa làm được gì nhiều. Hẹn gặp lại em sau mười ngày nữa nhé. Giữ gì sức khoẻ và cố lên nhé em. Anh sẽ luôn đồng hành với em trong lời cầu nguyện hằng ngày. Chúc em mọi sự tốt đẹp.
Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
Quyết tâm sống giữa cuộc đời
Chẳng vương thế sự chẳng hơi mùi trần.