Từ sau hôm gặp em về, hình như ngày nào tôi cũng nhận được tin nhắn của em. Em nhắn tin, gọi điện và tâm sự nhiều điều. Em rất buồn và mong muốn được ai đó thương yêu. Nhiều đêm em nhắn tin đến cả gần sáng, đôi lúc ngủ quên, choàng tỉnh thấy liền mấy tin nhắn của em.
Có lẽ việc quan trọng nhất của em bây giờ là nói với Ba Mẹ chuyện của em. Tôi chẳng có kinh nghiệm gì, cũng chẳng phải là chuyên viên tư vấn tâm lý… hay là một người có chút hiểu biết gì, nên không biết khuyên em ra sao. Đôi lúc cũng muốn hỏi ai đó, nhưng như vậy có hay không? Em không muốn nhiều người biết em nhiễm H, đó là em đã từng nói. Tôi cũng không muốn vậy. Nhiều chuyện thầm kín của em, em đã chia sẻ với tôi. Tôi biết đó, nhưng có khuyên được em gì đâu, hơi buồn.
Tâm trạng mấy ngày này càng rối hơn, khi cái luận văn ngày càng hối thúc, trong khi chẳng biết viết tiếp cái gì nữa. Đôi lúc muốn được yên tính một xíu, nhưng đâu có được, cuộc sống của Sài gòn quá là ồn ào và tấp nập. Sự yên tĩnh luôn biến mất xung quanh tôi. Sáng nay tính đi dạy giáo lý, nhưng chỉ còn một buổi kiểm tra này, nên làm biếng đi, gửi đề thi và nhờ người trông mấy nhóc luôn. Ở nhà cũng hơi buồn, nhưng mọi người đi cả rồi, cũng thấy được chút chút thinh lặng. Cứ mong nó mãi mãi như vậy, vì như thế thật bình yên.
Nhưng khi nghĩ về em, tôi lại không thấy bình yên được, có một cái gì đó lo lắng cho em. Vì nhiều chuyện tôi không nên biết, giờ tôi đã biết, có lẽ nó làm cho tôi không chút nghỉ yên được.
Mong rằng, sẽ có người thương yêu em, chăm sóc cho em, và chúc cho em luôn hạnh phúc, làm được điều em hằng mong ước nhé. Chúa yêu thương và luôn đồng hành với em.